Hoắc Vũ ngồi trong phòng họp mà hồn bay đi đâu, mặt trầm ngâm rất lâu cũng không lên tiếng.
Lục Đình Thái đưa tay giật nhẹ áo anh, kéo anh về thực tại.
Hoắc Vũ thở dài, giao lại cuộc họp cho Lục Đình Thái rồi rời đi mất!
Vừa ra khỏi phòng họp, Hoắc Vũ liền nhận được tin nhắn gọi về Hoắc gia của Lâm Chi Ái.
Anh mệt mỏi, xem xong rồi một mạch ra khỏi Hoắc thị.
Lái xe ghé qua Liên gia đón Liên Dạ Nguyệt, lần này về, lí do là gì anh cũng biết rõ.
Nhưng cái anh nghĩ không phải là chuyện kết hôn, mà chính Diệp Hoắc Ảnh Quân mới là mục đích thật sự.
Trên xe, gương mặt sượng trân của Liên Dạ Nguyệt khiến Hoắc Vũ chú ý, anh liếc mắt sang nhìn, quan tâm hỏi:
_ Nguyệt Nhi, ai chọc em vậy?
_ Là mẹ anh đấy! Chọn con dâu gì mà chảnh choẹ, không xem ai ra gì, còn tự xem mình là cái rốn của vũ trụ.
_ Rốt cuộc là chuyện gì?
Liên Dạ Nguyệt mặt nhăn mày nhó, khoanh tròn hai tay, bình tĩnh kể lại mọi chuyện cho Hoắc Vũ nghe.
Hôm qua, sau khi Hoắc Duệ Thần rời đi, Liên Dạ Nguyệt đã tự mình đi gặp Lưu Tư Dao.
Cô ta đi vào cửa hàng trang sức, đứng cạnh Lưu Tư Dao, giả vờ như mình cũng muốn đến mua.
Liên Dạ Nguyệt len lén liếc nhìn Lưu Tư Dao, hành động này khiến cô ta chú ý.
Liên Dạ Nguyệt chột dạ, đưa tay chỉ vào tủ kính, nhướn mày nói với nhân viên:
_ Lấy cho tôi xem cái dây chuyền đó!
_ Dạ, chị đợi chút!
Lưu Tư Dao nhíu mày nhìn Liên Dạ Nguyệt, từ từ bước đến cạnh cô ta, nhỏ giọng nói, khiến Liên Dạ Nguyệt có chút sững sờ:
_ Liên đại tiểu thư, chị dâu tương lai.
_ Cô biết tôi?
_ Tại sao không? Tôi là Lưu Tư Dao, là người phụ nữ không gì là không biết!
_ Nhưng chưa chắc chúng ta sẽ thành chị em bạn dâu.
Liên Dạ Nguyệt bình tĩnh trước vẻ mặt đầy giễu cợt của Lưu Tư Dao.
Tuy cô ta là người phụ nữ ăn hại, không có công việc, nhưng cô ta thông minh, bình tĩnh và đầy quyết đoán.
Tâm tư lại rất khó đoán, khiến đối phương có thể bị sợ hãi đôi chút.
Lưu Tư Dao mỉm cười, nụ cười của một phù thủy đội lốt người, tay cô ta đưa lên ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay, miệng đầy ẩn ý nói với Liên Dạ Nguyệt:
_ Chị dâu tương lai, an phận giữ chức chủ mẫu tương lai không phải tốt hơn sao? Kẻ chống đối, kéo bè kéo phái không phải người tốt.
Tôi khuyên chị nên biết đường mà đi, đừng để đến khi ngõ cụt rồi mới chịu quay đầu!
Liên Dạ Nguyệt nhìn đối phương, cảm thấy con mồi này quá khó nhai nên tự thân rút lui.
Lưu Tư Dao lại kiếm chuyện, ánh mắt nhìn vào tủ kính, miệng không ngừng nói khích Liên Dạ Nguyệt:
_ Đừng suy nghĩ nữa, tôi biết chị cũng không muốn, nhưng nếu như chị vẫn không biết chỗ dựa nào mới vững chắc, thì tôi cho chị lời khuyên.
Tôi chưa ra mặt, chưa chắc đã là vô dụng.
Hừm...nói thế đủ rồi, chị suy nghĩ đi, tạm biệt!
Liên Dạ Nguyệt nhìn theo bóng lưng đầy kiêu ngạo của Lưu Tư Dao, trong đầu không ngừng suy nghĩ về con người của cô ta.
Thông minh không nhất thiết là bình thường, nhưng đã là người thông minh, họ luôn tưởng mình là tâm điểm, là cái rốn của vũ trụ.
...
Hoắc Vũ nghe xong, gương mặt không có chút biến đổi nào, ánh mắt nhìn về trước tập trung lái xe.
Liên Dạ Nguyệt quay sang nhìn, nhỏ giọng gọi Hoắc Vũ:
_ Anh ơi, có phải chuyện công ty truyền thông bị phá sản là anh làm?
_ Phải.
_ Vậy anh trực tiếp cho Lưu thị phá sản đi, như thế chẳng phải giải quyết một mối đe dọa rồi sao?
Hoắc Vũ lạnh lùng quay sang nhìn Liên Dạ Nguyệt, nhíu mày một cái xem như cảnh cáo, cô ta cũng biết mình lỡ lời nên im lặng cho qua.
...
Tại Hoắc gia.
Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt tự nhiên đi vào, phòng khách chỉ có duy nhất một Lâm Chi Ái ngồi xem báo với uống trà.
Bà ta ngước nhìn Liên Dạ Nguyệt, nhớ lại chuyện hôm đó, tiện miệng hỏi:
_ Nguyệt Nguyệt, Duệ Thần đang theo đuổi con sao?
_ Dạ? Là ai nói vậy bác? Con và anh Duệ Thần chỉ xem nhau là anh em, hoàn toàn không có tí tình cảm nào!
_ Là thật sao?
Liên Dạ Nguyệt thấy Lâm Chi Ái vẫn còn nghi ngờ, nhanh chóng ngồi xuống cạnh bà ta, thân mật ôm lấy cánh tay, vào vai cô gái ngọt ngào đáng thương, khiến Hoắc Vũ cũng phải nhịn cười.
_