Hôm sau, Lưu Tư Dao lại ghé Hoắc gia, còn đem theo nhiều quà cáp đến tặng cho Lâm Chi Ái, khiến bà ta hôm trước còn mặt nặng mày nhẹ, bây giờ thì như biến thành người khác, vui vẻ chào đón như khách quý.
_ Bác gái, hôm nay con có mang chút quà qua biếu bác, nếu bác không chê thì nhận cho con vui.
_ Dao Dao ghé thăm bác là được rồi, còn mang quà cáp làm gì không biết! Con để đó đi, chờ quản gia mang nước cho con uống.
_ Dạ, hôm trước là cháu thất lễ với chị dâu tương lai trước, nên hôm nay mới đặc biệt ghé qua, còn có chút quà mọn gửi cho chị ấy!
Lâm Chi Ái miệng cười không ngớt, vui vẻ nắm lấy tay Lưu Tư Dao, giả vờ trách móc Liên Dạ Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn xem Liên Dạ Nguyệt là con dâu bà tin tưởng nhất!
_ Dao Dao, con đúng là hiểu chuyện, con cũng đừng trách Nguyệt Nhi, con bé chỉ có chút tinh nghịch thế thôi, chứ con bé cực kì hiểu chuyện.
Nếu nó biết con tặng quà, nhất định sẽ rất vui đấy!
_ Dạ, cũng mong gặp được chị ấy ở đây, nhưng có lẽ là không được rồi!
_ Tại sao không?
Liên Dạ Nguyệt cùng Hoắc Vũ thân mật đi vào, cảnh tượng này khiến Lưu Tư Dao có chút không hài lòng.
Hoắc Vũ hoá thân thành anh chồng của người ta, dịu dàng ân cần, nhìn Lâm Chi Ái chào hỏi:
_ Mẹ, con đưa Nguyệt Nguyệt về thăm mẹ.
_ Hoắc Vũ, lâu vậy rồi mẹ mới nghe tiếng "mẹ" dịu dàng phát ra từ miệng của con.
Ngoan, mau lại đây, Nguyệt Nhi ngồi cạnh bác nào!
Hoắc Vũ và Liên Dạ Nguyệt liếc nhìn nhau rồi đi đến ghế ngồi xuống.
Lâm Chi Ái hoàn toàn quên mất Lưu Tư Dao vẫn ngồi bên cạnh, chỉ chăm chú hỏi thăm Liên Dạ Nguyệt, còn nhắc đến những chuyện mà Lưu Tư Dao chưa từng biết đến.
_ Nguyệt Nhi, mới mấy ngày không gặp, nhìn con xinh hơn rồi! Nhớ hồi trước con luôn bám lấy Hoắc Vũ, bác không nghĩ cũng biết hai đứa là một cặp.
Bây giờ nhìn lại, thời gian trôi mau thật đó!
_ Mẹ, đừng nhắc chuyện cũ nữa, Lưu tiểu thư còn ở đây!
_ À mẹ quên mất, Dao Dao có đem quà đến biếu, Nguyệt Nhi, con cũng có phần.
Liên Dạ Nguyệt kinh ngạc nhìn sang Hoắc Vũ, nhẹ mỉm cười rồi lên tiếng cảm ơn Lưu Tư Dao:
_ Lưu tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô, quà này tôi xin nhận.
Lần sau gặp, nhất định sẽ không thiếu phần của cô.
_ Không cần đâu, chị dâu vui là được rồi! Nhưng tại sao đến nay tôi vẫn không thấy Duệ Thần vậy? Nghe nói anh ấy đang ở cùng Hoắc thiếu, tôi có tiện ghé qua nhà anh thăm anh ấy không?
Hoắc Vũ có chút không vui, cũng không có ý định lên tiếng đáp lời.
Lâm Chi Ái hiểu rõ tính cách của Hoắc Vũ, sẽ không bao giờ cho người lạ vào nhà, ngoại trừ có sự cho phép của anh.
Liên Dạ Nguyệt cảm thấy không khí có chút khác, bèn lên tiếng gây chú ý, vui vẻ nói với Lâm Chi Ái:
_ Bác ơi, con có chút chuyện muốn nói, bác có tiện lên thư phòng không?
Lâm Chi Ái hiểu ý, liền cùng Liên Dạ Nguyệt lên thư phòng, để lại Hoắc Vũ và Lưu Tư Dao ở lại phòng khách.
Anh ngã lưng ra sau ghế, nhàn nhã xem từng đoạn camera được anh bí mật giấu trong Hoắc gia.
Tuy đã lắp hơn bảy năm nay, nhưng ngoài theo dõi Lâm Chi Ái, anh còn muốn tìm hiểu tất cả các cơ quan ở Hoắc gia.
Chỉ có cơ quan mới có thể giấu được thứ anh muốn tìm.
Lưu Tư Dao ngồi không cũng không yên, cả người ưỡn ẹo, nhìn Hoắc Vũ đấy quyến rũ, giở giọng trà xanh lên tiếng:
_ Hoắc thiếu, em thấy anh và chị dâu rất hợp nhau, nhưng em thấy anh và Diệp Mộng Vy hình như có mối quan hệ bất chính nào đó! Rốt cuộc hai người có phải là loại quan hệ đó không?
Hoắc Vũ chợt khựng lại, ngước nhìn Lưu Tư Dao đang từ từ để lộ đuôi cáo, anh không vui khi có người nói điều không hay về Diệp Mộng Vy.
Anh đặt điện thoại xuống bàn, lạnh lùng đáp trả:
_ Lưu tiểu thư rất thích hỏi chuyện đời tư của người khác nhở? Cô là