_ Vy Vy, em là không quên được anh, có đúng không?
Diệp Mộng Vy im lặng mất vài giây, ánh mắt lộ rõ câu trả lời, khiến Hoắc Vũ có chút hi vọng, càng khiến anh có tinh thần hơn.
Anh chòm người đến gần Diệp Mộng Vy, nhỏ giọng hỏi tiếp:
_ Vy Vy, chúng ta quay lại từ đầu có được không? Anh thật sự không thể quên được, cái khoảng thời gian chúng ta yêu nhau, càng không thể để em cùng người khác bên nhau.
Anh muốn em cho anh cơ hội để được bù đắp cho em, bù đắp khoảng thời gian chúng ta xa nhau.
Vy Vy, anh yêu em!
Diệp Mộng Vy thật sự không thể quên người đàn ông này, càng không thể quên khoảng thời gian sáu năm bên nhau.
Nhưng bây giờ, đối với cô chỉ có thù hận, ngày nào Lâm Chi Ái còn là mối đe doạ cho Diệp Hoắc Ảnh Quân, thì cô không thể ở cạnh Hoắc Vũ.
Diệp Mộng Vy rút tay lại, hoàn toàn không để ý lời nói của Hoắc Vũ, chỉ lên tiếng trách móc chuyện anh lừa gạt cô:
_ Anh không sao, lại dùng chiêu giả chết, mau về nhà của anh đi!
_ Vy Vy...
Diệp Mộng Vy đứng lên đi vào phòng, Hoắc Vũ mặt dày đi theo sau, khiến cô tức muốn hộc máu tới nơi rồi! Cô không thể mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, nhưng không như vậy, anh sẽ không biết khó mà lui.
Hoắc Vũ đi đến bàn làm việc, vừa định mở máy tính của cô lên xem, liền để ý thấy một món quà quả cầu tuyết trên bàn.
Anh cầm nó lên xem, bên dưới còn ghi chữ, là tiếng Ả rập.
Anh biết cô không thể học được tiếng Ả rập, nhưng tại sao trên quả cầu lại được ghi tiếng Ả rập?
Hoắc Vũ cầm quả cầu tuyết quay người nhìn Diệp Mộng Vy, thắc mắc hỏi:
_ Vy Vy, quả cầu này ai tặng em à?
_ Là Giang Tôn đấy! Anh hiểu nghĩa của chữ bên dưới không?
Hoắc Vũ đen mặt vì biết chủ nhân của nó, nhưng anh lại càng khó chịu hơn khi chữ bên dưới là أحبك có nghĩa là (Anh yêu Em).
Hoắc Vũ lắc đầu tỏ ra không biết đến, sau đó đặt về chỗ cũ.
Diệp Mộng Vy khoanh tròn hai tay, nhìn Hoắc Vũ nhíu mày khó chịu.
Cô không lên tiếng, người đàn ông này liền không biết cô đang nghĩ gì! Nhưng cô thắc mắc, tại sao Điệp Mộng đến giờ vẫn chưa quay lại, có phải gặp chuyện rồi không?
Diệp Mộng Vy cầm điện thoại muốn gọi thử, nhưng lại bất ngờ có người gọi đến.
Cô chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhấc máy:
_ Alô? Giang Tôn?
Vừa nghe đến hai chữ "Giang Tôn", Hoắc Vũ không nhịn được mà đẩy ngã Diệp Mộng Vy xuống giường, ngang nhiên nằm lên người cô, khiến cô kinh ngạc không thôi!
Hoắc Vũ nhìn vào điện thoại, sau đó lại nhìn gương mặt hốt hoảng của Diệp Mộng Vy, ghé miệng vào tai, yêu nghiệt nói:
_ Em mà phát ra tiếng, người bên kia sẽ nghe thấy đấy!
Nói xong liền cắn nhẹ vào tai Diệp Mộng Vy, khiến cô muốn phát ra âm thanh nhưng phải cố kiềm nén.
Hoắc Vũ tiện tay mở loa ngoài của điện thoại, muốn nghe Giang Ngọc Tôn muốn nói gì với Diệp Mộng Vy.
Cô muốn đưa đẩy anh ra, nhưng hoàn toàn bất lực với sức mạnh của anh.
Hoắc Vũ càng ngông cuồng hơn khi để tay chạm vào những nơi không nên chạm.
Bốn năm đã khiến anh rời xa tình d.ục, dụ.c vọng cũng kiềm nén lâu không được phát tiết.
Diệp Mộng Vy chăm chú nghe Giang Ngọc Tôn nói chuyện, nhưng vẫn không quên khống chế con ác thú trên người mình!
_ Vy Vy, ngày mai anh đáp máy bay, khoảng hơn mười giờ em hãy đến sân bay đón anh.
Vy Vy, nghe anh nói chứ?
_ Dạ, em...em nghe rồi!
_ Em sao vậy? Có phải không khỏe không?
Hoắc Vũ nhếch mép cười, hôn mạnh lên cổ cô, tạo nên một bông hoa đỏ chói.
Anh từ từ đi lên hôn lấy đôi môi của Diệp Mộng Vy, ngăn không cho cô có cơ hội trả lời Giang Ngọc Tôn.
Diệp Mộng Vy có hơi khó chịu, có lẽ vì sự kí.ch thích từ Hoắc Vũ, khiến cô không thể không đáp trả.
Cô đẩy nhẹ anh ra, nhỏ giọng nói một câu, khiến anh vô cùng hài lòng:
_ Đợi tôi...
Sau đó cầm lấy điện thoại trả lời Giang Ngọc Tôn:
_ Em khỏe, anh nghỉ ngơi đi, em cũng nghỉ ngơi đây, tạm biệt!
Nói xong liền vứt điện thoại sang một bên, xoay người ngồi lên người Hoắc Vũ, cùng anh triền miên vào nụ hôn.
Hoắc Vũ yêu chiều vuốt ve tấm lưng trần của cô, tiện kéo khóa xuống, chiếc váy từ từ bị anh cởi bỏ.
Lật người đem cô nhốt xuống dưới, kéo nhẹ chiếc váy liền để lộ cơ thể trắng nõn, khiến