Nhất Tinh Thần cùng Diệp Mộng Vy đi vào trong, đến chào hỏi Vũ Hạo, khiến ông ta vui vẻ ra mặt:
_ Đạo diễn Vũ, chào ông, lâu quá không gặp!
_ Nhất Tinh Thần, cậu vẫn đẹp trai như ngày nào!
_ Đạo diễn Vũ, có phải ông ốm đi rồi không? Mới không gặp mà đã thấy ông không còn như trước!
_ Diệp Mộng Vy, bị cô nói trúng rồi! Gần đây không được khỏe, tôi đã không chạm đến kịch bản gần một tuần nay rồi!
Diệp Mộng Vy nghe được trong câu nói dần yếu sức, cô lấy trong túi ra một danh thiếp, nhỏ giọng giới thiệu:
_ Đạo diễn Vũ, đây là danh thiếp của một vị bác sĩ khá nổi tiếng, mẹ tôi mỗi khi không khỏe đều đến khám ở chỗ ông ấy! Tôi thấy ông nên đi kiểm tra, nếu không bệnh càng nặng sẽ không tốt cho tiến độ làm việc của đoàn phim.
_ Tôi thấy cô ấy nói đúng đó, ít nhiều gì cũng nên đi kiểm tra, phòng bệnh hơn chữa bệnh!
_ Cảm ơn, tôi sẽ đi! Hai người vào trong chuẩn bị chút đi, đến giờ chúng ta cúng bái, buổi tối sẽ dự tiệc.
Diệp Mộng Vy gật đầu, sau đó chú ý đến hướng mắt của Vũ Hạo, rồi nhẹ nhàng dời tầm mắt theo hướng đó! Cô kinh ngạc mở to mắt khi thấy Hoắc Vũ cầm bó hoa hồng lớn đang đi về phía mình.
Cảm giác một dự cảm không lành truyền đến, khiến cô bất an.
Nhất Tinh Thần đứng bên cạnh cũng nhìn thấy, hướng đi đang từ từ đến gần, khiến anh ta nghi hoặc, lên tiếng hỏi Điệp Mộng đứng cạnh:
_ Anh ta là ai vậy?
_ Là Hoắc Vũ, gia chủ của Hoắc gia, chủ tịch của Hoắc thị, là người theo đuổi đại minh tinh của chúng ta.
_ Là thật sao? Thế há chẳng phải tôi chính là người được trực tiếp ôm hôn người tình của anh ta sao? Nếu lỡ quá phận, có phải chết chắc rồi không?
_ Vậy anh đừng nghĩ đến vượt quá giới hạn, nếu không đến lúc chết cũng không biết vì lí do gì!
Nhất Tinh Thần rùng mình một cái, sau đó đứng nép bên cạnh xem kịch hay cùng với Điệp Mộng.
Cả hai hóng hớt không thèm quan tâm đến cảm giác bây giờ của Diệp Mộng Vy.
Cô rất muốn chạy trốn, nhưng với thân phận của cả hai hiện giờ, càng chạy thì càng khiến Hoắc Vũ có ý nghĩ công khai.
Hoắc Vũ cầm bó hoa đến trước mặt Diệp Mộng Vy, tặng cho cô nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu khiến cô đỏ mặt trước phóng viên đứng gần đó!
_ Vy Vy, hôm nay em rất đẹp, anh có vinh hạnh được mời em ăn trưa không?
_ Hoắc tổng xin thứ lỗi, buổi trưa tôi còn có việc bận, hẹn Hoắc tổng khi khác vậy!
_ Không sao, nếu em đã nói như vậy, vậy khi khác anh mời em.
Nhất Tinh Thần không hiểu không khí giữa họ là gì, nhưng anh cảm nhận được sự cưng chiều của Hoắc Vũ dành cho Diệp Mộng Vy.
Anh chậc chậc lưỡi vài cái, sau đó hỏi Điệp Mộng:
_ Tại sao lại từ chối? Tôi thấy anh ta rất chân thành.
_ Chị ấy còn phải gặp giám đốc của show diễn thời trang, rảnh rỗi đi ăn trưa lãng mạn với Hoắc Vũ chắc! Nhưng mà anh đấy, bạn diễn của anh đang bị làm phiền, không lên giúp đi!
_ Tôi đâu có ngu, sống ở nơi đất khách quê mẹ tôi này, đâu có dại gì mà chọc giận ác ma, tôi còn muốn sống đấy!
_ Yo, xem ra anh cũng biết điều nhở, tôi tưởng anh là fan trung thành lắm cơ, ai dè lại là con rùa rụt cổ.
_ Tôi thà như thế, đổi lại là cô, cô dám ra đó chắc!
_ Tôi...!không dám thật!
Nhất Tinh Thần bật cười, xem Điệp Mộng là em gái mà khoác tay đi đến cạnh Diệp Mộng Vy, nhìn Hoắc Vũ nói lớn:
_ Anh trai, chúng tôi còn phải vào trong chuẩn bị, có thể mượn cô gái này chút không?
_ Không thành vấn đề, Vy Vy, anh ở ngoài đợi em.
Điệp Mộng, bỏ tay ra.
_ Ờ, Hoắc tổng, anh đừng hiểu lầm!
_ Tôi chỉ sợ đoàn phim này bị em tôi phá nát thôi!
Điệp Mộng hiểu ý của Hoắc Vũ, đưa tay đẩy mạnh Nhất Tinh Thần ra, sau đó còn nhẹ nhàng liếc xéo anh ta một cái! Nhất Tinh Thần chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết lắc lắc đầu theo sau Diệp Mộng Vy.
...
Phòng trang điểm