Đồn cảnh sát.
Lâm Chi Ái bị bắt nhốt đến nay cũng gần một tuần, nhưng bà ta vẫn không chịu khai chuyện xấu mình đã làm, đành nhờ đến Hoắc Vũ giúp một tay.
Hoắc Vũ đến cùng Hoắc Duệ Thần, nhưng có lẽ anh ta không có chút gì để tâm đến chuyện này! Cảnh sát vừa nhìn thấy hai người, họ liền đi đến chào hỏi, còn thông báo tình hình hiện tại:
_ Xin chào, mẹ của hai người đang trong tình trạng hoảng loạn, khai man, không có chút gì gọi là hợp tác điều tra.
_ Quản gia đã bị bắt chưa?
_ Đã bị bắt, nhốt cùng một nơi với mẹ anh.
_ Chúng tôi muốn nói chuyện với bà ấy!
_ Được, mời đi bên này!
...!
Trong phòng thăm tù, Hoắc Vũ nhìn Lâm Chi Ái trước mắt, nhất thời không biết nên hỏi bắt đầu từ đâu! Cuối cùng Hoắc Duệ Thần là người lên tiếng trước, hỏi một câu không liên quan đến chuyện chính, khiến Hoắc Vũ có chút khó hiểu.
_ Điệp Khả, bà biết bà ta không?
_ Điệp Khả? Sao con lại biết bà ta? Có phải hai người gặp nhau rồi không?
_ Bà chỉ cần trả lời là có hay là không?
_ Có quen, nhưng đã là chuyện của ba mươi năm trước, con hỏi làm gì chứ?
Hoắc Vũ nhìn sắc mặt thay đổi của Hoắc Duệ Thần, anh không biết đã xảy ra chuyện gì với người phụ nữ tên Điệp Khả, nhưng cái anh cần chính là Lâm Chi Ái nhận tội của mình.
Hoắc Vũ gõ tay lên bàn tạo sự chú ý, anh cố gắng kiềm chế giọng nói không tức giận, trực tiếp thẩm tra Lâm Chi Ái:
_ Bà không nhận tội, nhưng bà thừa nhận có ý đồ với Vy Vy.
Cảnh sát đã điều tra ra những chuyện bà và tên quản gia đã làm, bà không nhận thì ông ta cũng sẽ nhận thôi!
_ Hoắc Vũ, ông ta sẽ không ngu ngốc mà đi nhận tội đâu! Con đừng mơ có thể tống mẹ vào tù, hãy đợi mẹ quay lại đi!
_ Bà nằm mơ sao? Tôi sẽ không để bà có cơ hội quay lại thế giới bên ngoài.
Tình nhân của bà không nhận tội, tôi có cách để ông ta nhận tội, đợi đi bà Lâm Chi Ái.
Thần, đi thôi!
_ Thằng mất dạy, thằng bất hiếu, đến mẹ mày mà mày cũng làm như vậy, trời đất sẽ không dung thứ cho mày.
Mặc kệ lời mắng chửi của Lâm Chi Ái, Hoắc Vũ và Hoắc Duệ Thần vẫn đi một mạch mà không quay đầu lại.
Đi không xa phòng thăm tù, Hoắc Vũ đột nhiên quay người đối diện với Hoắc Duệ Thần, từ từ hỏi chuyện:
_ Điệp Khả là ai thế? Tại sao mẹ lại biết bà ta?
_ Là mẹ của Điệp Mộng, cô ấy cũng chính là em gái của anh, chị gái của em, nhưng là cùng cha khác mẹ.
_ Em đùa sao? Chuyện này sao có thể chứ?
_ Chính cô ấy nói với em, vốn dĩ em cũng không tin nhưng lời cô ấy nói chưa từng là lời nói dối.
Hoắc Vũ như chết lặng, chuyện này ai cũng không muốn tin là sự thật, nhưng vừa rồi Lâm Chi Ái cũng đã thừa nhận là quen biết Điệp Khả, cũng tức là có mối liên kết nào đó ở ba mươi năm trước.
Cả hai gạt sang một bên, cố gắng lấy lại tinh thần để đi đến phòng thẩm tra tên quản gia khốn nạn kia! Tên ông ta là gì, có lẽ chỉ có Lâm Chi Ái mới biết được, ngoài ra ai cũng gọi ông ta là quản gia.
Cả hai cùng đi vào trong, tên quản gia bị trói ở giữa phòng, nhìn từng món đồ chơi trên bàn, nhất thời Hoắc Duệ Thần có chút hứng thú.
Anh ta cầm đại một món trên bàn, nó là roi làm bằng da cá sấu, gai nhọn chĩa ra khiến tên quản gia có chút sợ hãi.
Ông ta bỗng nhiên cười lớn, nhìn Hoắc Vũ đang xem kịch hay, ông ta không vội lên tiếng mà đợi đến khi Hoắc Duệ Thần vút mạnh roi vào người, ông ta mới lên tiếng nói:
_ Lá bài triệu hồi vốn là giả, lá bài thật vẫn ở chỗ của tao, tụi bây cũng dễ lừa thật đấy!
_ Là thật hay giả không còn quan trọng nữa, chỉ cần ông chết đi, lá bài đó sẽ mãi mãi bị chôn vùi, không ai có thể lợi dụng nó để trục lợi cá nhân.
Dù sao thì tám năm qua Hoắc thị không những không bị gì mà còn vươn cao hơn nữa! Vốn dĩ tôi muốn để ông nhận tội, chuyện lá bài nếu ông không khai thì sẽ được tha.
Nhưng ông ngu ngốc lại đi khai với đám cảnh sát, tôi chỉ đành trừ khử ông thôi!
_ Mày, mày dám giết tao không? Đây là đồn cảnh sát, mày dám ra tay sao?
Hoắc Vũ nhếch mép cười, nhìn Hoắc Duệ Thần ra lệnh đánh ông ta, để Hoắc Duệ Thần có thể ngui ngoai chút chuyện trong lòng.
Đến khi tên quản gia chỉ còn chút