Edit: Ajinomoto Beta: Hoa Tuyết
Lục Bá An vừa dứt lời, một tách trà bằng sứ Thanh Hoa lập tức bị ném tới cạnh chân anh, lá trà màu
nâu ướt đẫm nằm trên nền gỗ, vũng nước trong suốt đọng lại còn đang bốc hơi nóng.
“Lục Bá An, anh nói những lời vô liêm sỉ gì vậy?!”
Lục Văn Hàn chính là người đã ném tách trà, ông vẫn luôn im lặng suốt từ đầu đến giờ.
Ông tức xanh
mặt, nhìn Lục Bá An đang đứng bất động như núi bằng một ánh mắt sáng quắc.
Có lẽ chẳng ai ngờ ông sẽ làm vậy, nên bầu không khí lập tức đông lại.
Từ Vọng ở một bên sợ mất hồn, len lén đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đẹp trai đang tức giận,
không nhịn được thầm vỗ tay cho ông: Đúng vậy, đồ vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!
Đối với cơn giận dữ của Lục Văn Hàn, Lục Bá An còn chẳng thèm liếc mắt nhìn đến một cái: “Chuyện
của tôi khi nào lại đến lượt ông xen vào?”
“Bá An!” Ông Lục lên tiếng cảnh cáo.
Từ Vọng nhìn chằm chằm Lục Bá An, ánh mắt phức tạp, tận sâu trong đáy lòng sinh ra một nghi ngờ:
Làm thế nào mà loại người này có thể tồn tại trên đời được vậy?
Người đàn ông trung niên đẹp trai tức giận đến mức bàn tay bắt đầu run rẩy.
Thấy chiến tranh sắp
sửa bùng nổ, Từ Nhất vốn đang nằm trong lòng mẹ cố gắng thể hiện vẻ đáng yêu hết sức để làm Từ Vọng
vui.
Đầu tiên bé bị giật mình bởi tiếng tách vỡ, tiếp đến bị những giọng nói ở âm vực cao của người
lớn và bầu không khí giương cung bạt kiếm dọa cho sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn nhíu lại, há miệng
khóc rống lên.
Tiếng khóc của trẻ nhỏ xua tan bầu không khí căng thẳng.
Từ Vọng nghe tiếng con khóc thì chẳng còn quan tâm đến bất kì điều gì, vội vỗ nhẹ lên lưng cục cưng
và dịu dàng dỗ dành: “Bé ngoan đừng khóc, mẹ đây.”
Tiếng khóc của Từ Nhất thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng bị nhiều cặp mắt nhìn vào như vậy làm
Từ Vọng cảm thấy có phần không thoải mái.
Tô Minh Nhược chu đáo nhận ra cô căng thẳng, bèn bước đến
dịu dàng hỏi thăm: “Có phải đến lúc thay tã rồi đúng không?”
Từ Vọng nhìn Tô Minh Nhược rồi ngập ngừng gật nhẹ một cái.
Tô Minh Nhược nở nụ cười ôn hòa: “Tã ở trong phòng, chúng ta đi thay cho Nhất Nhất nào.”
Từ Vọng bất giác đứng dậy, đi theo Tô Minh Nhược ra khỏi phòng khách.
Lúc đi ngang qua Lục Bá An,
Từ Vọng cảm nhận được ánh mắt áp bức của anh, cô giả bộ không nhìn thấy, vờ như chẳng có chuyện gì
mà rời đi.
Tô Minh Nhược dẫn Từ Vọng đến một căn phòng nhỏ nằm ở hướng Nam trên lầu hai.
Căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp, màn cửa cùng drap giường đều là màu đen xám trầm lặng.
Duy chỉ có
cái nôi bên cạnh giường đơn được phủ một tấm khăn trải giường màu xanh da trời, bên trong đặt mấy
con thú nhồi bông dễ thương đáng yêu, làm cho căn phòng thêm phần sức sống.
Cô không cần nghĩ cũng có thể biết được đây là phòng của Lục Bá An.
Tô Minh Nhược dắt Từ Vọng vào phòng sau đó đóng cửa lại, nở nụ cười ấm áp: “Lần đầu gặp mặt mà lại
có nhiều người như vậy, cháu có sợ không?”
“Dạ không sao.” Từ Vọng ôm Từ Nhất, Tô Minh Nhược dắt cô đến ngồi trên giường rồi xoay người mở tủ
quần áo tìm tã.
Cũng không biết nhóc con bị làm sao, vừa vào phòng liền ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ
đầy nước, tủi thân thút thít.
Từ Vọng đặt bé lên giường, lúc thay tã hai cái chân nhỏ cũng rất biết
phối hợp mà giơ lên.
Cô vừa nhìn thấy liền nghĩ, đây là điển hình cho câu nói “sợ tè ra quần”.
Tô Minh Nhược nhìn Từ Vọng thuần thục thay tã cho Từ Nhất, cẩn thận điều chỉnh độ kín của các góc.
Ánh mắt dì ấy mang ý cười, rồi như có điều suy tư mà nói: “Mẹ Nhất Nhất à, vừa nãy tình hình có
chút căng thẳng, vẫn chưa kịp giới thiệu, dì là dì út của Bá An.”
“Con tên Từ Vọng, Vọng trong hi vọng.” Cô có chút hồi hộp, lại ôm bé cưng béo tròn vào lòng.
Mặc dù
Tô Minh Nhược đã vô hình giúp cô thoát khỏi hai lần lúng túng, tính tình cũng rất hiền hoà, dáng vẻ
hòa nhã, nhưng dẫu sao cũng chẳng quen biết, lại còn là dì út của Lục Bá An, cô không đoán được dì
ấy đang nghĩ gì, nên ngồi bên mép giường với vẻ mất tự nhiên.
Đang lúc Từ Vọng tự hỏi tiếp theo nên làm gì, thì nghe thấy Tô Minh Nhược chủ động nói: “Cháu đừng
căng thẳng, dì không có ác ý, chỉ muốn tâm sự thoải mái với cháu một chút.
Những lời Bá An vừa nói
cháu cũng đừng để trong lòng, từ nhỏ nó đã như thế, miệng nói một đằng tim nghĩ một nẻo.”
Làm sao mà không để trong lòng được chứ, cô thật sự rất bận tâm đó.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, cháu chẳng để tâm đâu.” Đây thật sự là
một màn trình diễn rất sống động về cái được gọi là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo.
Tô Minh Nhược lại khẽ cười: “Dì nói như vậy cũng không phải có ý muốn giải thích giúp cho nó.
Tính
tình Bá An vốn kỳ lạ, đôi khi bọn dì cũng không biết nó đang nghĩ gì.
Nhưng mà dì có thể nhìn ra nó
đối cháu không
giống với những người khác.
Bởi vậy những lời nó vừa nói với con lúc nãy chỉ là nói lẫy mà thôi.”
Từ Vọng tất nhiên biết lời Lục Bá An nói vừa nãy chỉ là những lời khi tức giận.
Nhưng cô vẫn không
hiểu vì sao anh lúc nào cũng tức giận với cô.
Chẳng lẽ chỗ không giống người khác, là cô trông đáng giận sao?
Từ Vọng không muốn khó dễ bản thân, cô chỉ quan tâm một việc: “Dì Tô à, cháu muốn về nhà, có thể bế
Nhất Nhất theo cùng được không ạ?”
Tô Minh Nhược dắt Từ Vọng xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn mỗi bà Lục đang ngồi.
Bà vừa nhìn
thấy hai người xuống liền muốn đứng dậy, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tô Minh Nhược đã cười nói
với bà: “Dì Lục, Tiểu Từ có việc gấp nên về trước, để cháu tiễn con bé ra ngoài nhé.” Từ Vọng nhanh
trí tiếp lời Tô Minh Nhược: “Cháu chào bà, hẹn gặp lại bà ạ.”
Bà Lục sửa lại lời định nói, khoát tay: “Vậy cũng được, vậy cũng được, cháu cứ về trước đi.
Tình
hình hôm nay đúng là có chút gấp, ngày khác ông bà sẽ mang Bá An đến cửa xin lỗi.
Đứa bé này, cực
khổ cháu rồi.”
“Vậy dì cứ nghỉ ngơi trước, để cháu đưa Tiểu Từ ra ngoài.” Từ Vọng đang không biết nên trả lời thế
nào thì Tô Minh Nhược lại thay cô giải vây.
Ra đến cửa phòng khách, Từ Vọng muốn nói với Tô Minh Nhược tiếng cám ơn, nhưng vừa ngẩng đầu thì
nhìn thấy Lục Bá An đang khoanh tay đứng ngoài sân, cô ngay lập tức sợ đến mức á khẩu, sau lưng nổi
lên từng đợt khí lạnh.
“Em đi đâu vậy?”
Ánh mắt của anh rơi trên người Từ Vọng, cô ôm chặt Từ Nhất vào lòng, hơi nghiêng người đi, ra vẻ
trấn định nói: “Về nhà.”
“Về nhà, em thì có thể, nhưng con thì ở lại.” Lục Bá An hướng ánh mắt về phía Từ Nhất đang chơi
phun nước bọt, thấy bé đang chảy nước miếng thì hơi nhíu mày.
“Đừng nghe nó nói bậy, để dì đưa cháu ra ngoài.” Tô Minh Nhược cười nói với Từ Vọng, ra hiệu cô cứ
tiếp tục đi theo dì ấy.
Từ Vọng né tránh ánh mắt của Lục Bá An, dè dặt theo sát sau lưng Tô Minh
Nhược, ôm Từ Nhất cực kỳ chặt, sợ con bị cướp đi.
Lục Bá An lần này không có ngăn cản, chỉ là lúc cô đi ngang