Edit: Quin Vu Beta: Hoa Tuyết
Bé con nằm một mình trong giường nhỏ đang mút ngón tay, bàn chân be bé đạp lung tung vào không khí,
chờ hoài không thấy ai đến ôm mình nên bất mãn ê a rầm rì, kêu một lúc vẫn không có ai đến, bé đưa
tay ra khỏi miệng, khóc toáng lên.
Nghe thấy cục cưng béo của mình khóc, Từ Vọng không giằng co cùng Lục Bá An nữa, lấy chìa khóa
định đi mở cửa, khi bước đến cửa như nhớ ra cái gì đó, quay người đề phòng nhìn Lục Bá An: “Chúng
ta chưa nói chuyện xong đâu, anh không được dành con với em.”
Anh không cho ý kiến, làm như không nhìn thấy cô đang phòng ngừa mình.
Từ Vọng nghe tiếng Từ Nhất
khóc càng lúc càng to nên mặc kệ anh có đồng ý hay không, lật tấm đệm ở cửa lấy chìa khóa, mở cửa
bước đến giường nhỏ.
Vẻ mặt Lục Bá An càng khó coi hơn khi thấy cách Từ Vọng mở cửa.
Cô lúc nào cũng tỏ ra thông minh
vặt, định khóa? Định khóa đến bao lâu?
Bước vào phòng ngủ, Từ Vọng bế Từ Nhất lên.
Cậu nhóc thấy mẹ đến nên ngừng khóc, tủi thân vùi mình
vào lòng mẹ, bàn tay nhỏ nắm chặt áo Từ
Vọng.
“Cục cưng ngoan nha, mẹ đây rồi, đừng khóc nữa.” Cô nói khe khẽ, nhẹ nhàng hôn trán bé con, thì
thầm dỗ dành bé.
Khuôn mặt cô dịu dàng trong nắng sớm, trong lúc không để ý hình ảnh này bỗng đập
vào mắt khiến anh hơi mất hồn.
Nhìn xem, thời gian kì diệu thế đấy.
Ngày trước, Từ Vọng là người dễ xúc động, thẳng thắn, không biết quan tâm đến người khác.
Khi đối
mặt với Lục Bá An, cô luôn thẹn thùng, cẩn thận lấy lòng, còn bây giờ cô đã làm mẹ.
Cô quay lưng về phía Lục Bá An nên không nhìn thấy những cảm xúc dâng trào trong mắt anh, chỉ nghe
anh hỏi: “Từ Vọng, em biết vì sao tôi đến tìm em sớm thế này không?”
Bởi vì anh nhìn em ngứa mắt, không muốn em ngủ thêm.
Cô nói thầm trong lòng, rồi giả vờ hỏi: “Vì
sao vậy?”
“Bởi vì một lát nữa sẽ có người tìm em.” Anh đứng yên tại chỗ không đi lên phía trước: “Trên đời
này có một thứ gọi là máu mủ tình thân.
Em là mẹ của con, nhưng con còn có ông nội và nhiều người
thân khác.
Tôi hi vọng em suy nghĩ kỹ lại, để con lớn lên trong một gia đình hoàn chỉnh và tình yêu
thương của mọi người.
Hay là chỉ vì ý muốn của em mà phải sống mđơn chiết với em.
Chuyện đã qua tôi
không truy cứu nữa, nhưng tôi hi vọng em cẩn thận suy cho tương lai của con.”
Ánh mắt của cô dần ảm đạm, Lục Bá An quay người rời đi.
Lúc chuẩn bị đi, anh còn nói: “Dọn dẹp
phòng lại đi, đừng để người ta thấy mình lôi thôi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, trong phòng lại trở về sự yên tĩnh.
Từ Nhất nhìn mẹ ngẩn ngơ, vừa “ê…a” vừa giơ tay sờ mặt cô.
Từ Vọng lấy lại tinh thần, nắm bàn tay
mũm mĩm của con, hôn một cái trên mặt con, khẽ
phàn nàn: “Mẹ đâu có lôi thôi đúng không, tại mẹ bận nên không có thời gian dọn dẹp thôi.”
Sau đó cô thở dài, vẻ mặt mờ mịt thì thầm: “Cục cưng, lớn lên con sẽ trách mẹ ư?”
Có lẽ con sẽ trách cô đã tự ý mang con đến thế giới này mà không cho mình một gia đình hoàn chỉnh.
Liệu tương lai con có hỏi: Mẹ, mẹ ơi, có phải vì cha con hung dữ, ít nói chuyện nên mẹ mới không
cần cha con phải không? Cô sẽ phải giải thích cho con như thế nào đây, vì sao người khác có cha
nhưng con cô thì không.
Lục Bá An đã báo trước sẽ có người đến tìm giống như trong phim, nên cô bèn nhín chút thời gian dọn
dẹp phòng, rồi pha sữa cho Từ Nhất, đặt bé vào trong nôi nhìn gương mặt đáng yêu của bé.
Cô ngồi
cạnh vừa chơi đùa với con vừa nghĩ cách đối phó với người sẽ tới, không ngờ bộ phim này lại chiếu
từng đoạn, phân đoạn đầu tiên là Tô Minh Nhược và giáo sư Tô.
Tô Minh Nhược cười dịu dàng, bảo là đến thăm Từ Nhất.
Từ Vọng bế cục cưng trong nôi ra gặp khách.
Bé con lúc này rất ngoan, cười nhe lợi, khiến ai thấy cũng yêu thích.
Tô Minh Nhược đón lấy Từ Nhất, nhìn giáo sư Tô nói: “Cha xem thằng bé đáng yêu biết bao, khác hoàn
toàn với Bá An lúc nhỏ.”
Không còn vẻ mặt nghiêm túc như khi gặp Lục Bá An, giáo sư Tô ôn hòa hiền lành, cầm bàn tay của Từ
Nhất, khen bé mũm mĩm đáng yêu.
Mấy vị khách đợt đầu này không tỏ ra ý đồ, Tô Minh Nhược chỉ nói một vài lời với Từ Vọng.
Đại ý
muốn xin lỗi cô, với giáo sư Tô, dù là nguyên nhân gì thì Lục Bá An đã sai khi để một cô gái chưa
kết hôn phải nuôi con một mình, hi vọng Từ Vọng có thể tha thứ, dì ấy cũng hứa sẽ đứng về phía cô.
“Chị dì mất sớm, có thể nói dì đã nuôi Lục Bá An khôn lớn, nó cũng nghe lời dì nên cháu yên tâm.
Gia đình dì sẽ tôn trọng mong muốn của cháu, không để nó làm chuyện vớ vẩn đâu.”
Tô Minh Nhược và giáo sư Tô xử sự chu đáo, ở chơi với Từ Nhất một lúc thì đi.
Trước khi đợt khách thứ hai đến, Lâm Thư đã đến trước để thăm Từ Vọng, nhờ vậy cô mới có người ở
cạnh giúp đỡ, bởi những vị khách lần này không dễ nói chuyện như lần trước.
Người tới là ông Lục và bà Lục, hai người chưa tới thì người trên tầng đã nghe tiếng từ xa.
Đứng ở
cửa sổ nhìn sẽ thấy một đoàn xe sang trọng khí thế đậu bên đường, bà Lục được đỡ xuống xe.
Sau đó
một đoàn người xách theo rất nhiều đồ bước lên tầng.
Từ Vọng đứng chờ ở cửa cùng Lâm Thư, hai người
đều mơ màng, bà nội của Tiểu Bàn ở sát vách nghe tiếng động nên ngó ra, nhìn thấy đoàn người này
cũng chẳng dám nói năng gì, chỉ nhìn ngó hai ông bà khí thế không tầm thường được mọi người vây
quanh bước đến nhà Từ Vọng.
Hai vị này tuy tuổi đã cao nhưng thân thể còn khỏe mạnh, bà Lục cười hiền lành từ ái, vừa vào cửa
đã cầm tay Từ Vọng: “Tiểu Từ, ngày hôm đó còn chưa kịp nói chuyện với cháu nên hôm nay