Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Lục Bá An tan làm về nhà, còn chưa khép cửa lại thì Từ Vọng đã hưng phấn chạy tới: “Lục Bá An, Lục
Bá An, Nhất Nhất biết gọi mẹ rồi, anh mau tới đây xem!”
Bàn tay bé nhỏ ấm áp của cô cầm lấy bàn tay to lành lạnh của anh, kéo anh vào trong.
Từ Nhất ngồi
trong rào chắn, mặc bộ đồ gấu con màu xám Từ Vọng mua, hệt như một chú gấu con nhỏ dễ thương.
Con
trai tự dưng phải ăn mặc như thế này, Lục Bá An không hiểu được thú vui của Từ Vọng, nhưng ai bảo
cô là mẹ thằng bé chứ.
Từ Nhất tròn trịa ngồi đó, đang cúi đầu nghịch chân mình, Từ Vọng bế con trai lên, cười đến không
thấy mặt trời: “Cục cưng, mẹ là ai? Mẹ có phải là người con yêu nhất không nào?”
“Ma…ma.” Từ Nhất nói ra hai chữ rõ ràng, vừa cười vừa đưa tay sờ mặt Từ Vọng, vừa sờ vào thì bàn
tay bé nhỏ bị cầm lấy.
Từ Vọng chỉ lo vui vẻ, ngẩng đầu lên khoe khoang với Lục Bá An: “Có nghe
không? Cục cưng biết gọi mẹ rồi.”
“Ừ.” Anh thản nhiên đáp một tiếng rồi bế Từ Nhất trong tay Từ Vọng, cúi đầu nhìn gương mặt mũm mĩm
nhỏ nhắn của con trai.
Tuy rằng biểu cảm của anh không có gì thay đổi.
nhưng ánh mắt có hơi phức
tạp, Từ Nhất ngây thơ can đảm cười toe toét, đưa tay vào miệng, quay đầu lại nhìn mẹ.
Từ Vọng kéo kéo ống quần, che đôi chân béo tròn bị lộ ra của con trai lại, không thể kiềm chế nụ
cười vui vẻ nơi khóe miệng, còn cố ý nói: “Đây là công lao mẹ ngày nào cũng vất vả chăm chỉ dạy dỗ
con.
Chẳng giống như ai kia, mỗi ngày chỉ nói vài câu, không biết lúc nào cục cưng của chúng ta mới
biết gọi cha đây nhỉ?” Nói xong lại xoa xoa gương mặt bụ bẫm của con trai.
Mấy câu này cũng không phải là nói bừa, ngày ngày mỗi tối cô đều dạy Từ Nhất gọi mẹ, dạy không dưới
ngàn lần mới đổi lấy được tiếng mẹ ngọt ngào nhẹ nhàng này.
Còn Lục Bá An tuy chơi với Từ Nhất mỗi
ngày, nhưng rất ít nói, Từ Nhất biết anh, nhưng không có dấu hiệu gọi cha.
Anh nhìn sang Từ Vọng, cô đã đắc ý muốn bay lên trời, nếu phía sau có đuôi thì chắc chắn sẽ đang
vểnh cao.
“Anh không rảnh rỗi như em.”
Từ Vọng nghe thấy giọng điệu của anh không vui thì càng cười tươi hơn, nắm lấy bàn tay nhỏ của Từ
Nhất, dương dương đắc ý: “Cục cưng biết gọi mẹ nên có người ghen tị rồi kìa, ha ha, nào, cục cưng
lại gọi mẹ một tiếng nữa nào.”
Từ Nhất vô cùng phối hợp, chớp chớp mắt, gọi một tiếng: “Ma ma.”
Cô chu miệng định hôn Từ Nhất, nhưng Lục Bá An đột nhiên xoay đi làm cô nhào vào khoảng không.
Dù
vậy điều này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, còn cười hì hì nói với bóng lưng của
anh: “Đồ hẹp hòi.”
Có điều Từ Vọng không đắc ý được bao lâu, Lục Bá An luôn có biện pháp khiến cô cầu xin tha thứ.
Buổi tối, khi cửa phòng ngủ đóng chặt, rèm cửa sổ chỉ hé mở đủ để chút ánh trăng chiếu vào, tiếng
rên rỉ bên trong vang lên thật khẽ, Từ Vọng kìm nén, tựa như khó chịu lại tựa như thoải mái: “Em
sai rồi… anh… đừng.”
Hôm sau, cô rời giường với đôi mắt mơ màng thiếu ngủ, thấy Lục Bá An tinh thần phấn chấn đã quần áo
chỉnh tề chuẩn bị đến công ty thì vô cùng ai oán trừng mắt nhìn anh.
Lục Bá An không để ý, khom
lưng hôn lên má cô một cái.
Hôm nay là Noel, mấy năm nay lễ Giáng Sinh rất phổ biến trong nước, ngày này hàng năm phố xá đều
rất náo nhiệt.
Khi ăn sáng, Lục Bá An hỏi cô: “Nhà hàng của Thường Phong hôm nay khai trương, em có
muốn đi không?”
Từ Vọng đã biết chuyện này từ lâu, cô và Thường Phong rất hợp nhau, anh ấy đã sớm mời cô.
Nguyên văn là: “Chị dâu, Lục Bá An có thể không đến, nhưng chị nhất định phải có mặt, còn phải bế
theo cháu trai cưng của em nữa.
Đến lúc đó em sẽ
cho người đi đón chị.”
Từ Vọng gật đầu, hỏi anh: “Anh muốn đi không?”
Những ngày cuối năm, Lục Bá An rất bận, hôm nay lại là ngày làm việc, chắc hẳn anh không có thời
gian, nên Thường Phong cũng không có hi vọng anh sẽ đến, nhưng đột nhiên anh nhìn sâu vào cô và
nói: “Đi.”
Từ Vọng bị anh nhìn đến ngẩn ngơ mờ mịt, nghe anh nói đi mà vẫn không hiểu gì, mắng thầm trong lòng
đi thì đi, trừng cô làm gì.
Bạn bè của Thường Phong nhiều hơn Lục Bá An chẳng biết bao nhiêu lần, ngày anh ấy khai trương nhà
hàng gần như tất cả bạn bè đều đến chúc mừng.
Anh ấy ăn mặc rất sôi nổi phong độ, Ngô Diệu đứng bên
cạnh như chim nhỏ nép vào người, nhìn thấy Từ Vọng đẩy xe em bé đến thì vội chạy ra đón: “Chị dâu,
chị đúng là nghĩa khí nha.”
“Chứ sao! Chúc ông chủ Thường buôn may bán đắt nhé!”
Cô nói xong cũng không có ai tiếp lời, bởi vì tất cả đều dồn hết mọi chú ý vào cục cưng trong xe
đẩy.
“Oa, chị Từ, đây là con của chị sao? Thật đáng yêu!” Mắt Ngô Diệu lấp lánh.
Cục cưng Từ Nhất đang
nằm trong xe ngoan ngoãn ngậm tay, ánh mắt mở to sáng ngời nhìn những người lạ này.
Từ Vọng tự đi từ nhà đến đây, Lục Bá An còn ở công ty.
Thường Phong nhìn Từ Nhất một lúc rồi dẫn mẹ
con cô vào trong, nghe nói Lục Bá An lát nữa sẽ đến, anh ấy rất kinh ngạc: “Bình thường anh ấy rất
ghét những chỗ ồn ào, sao hôm nay đổi tính thế.”
“Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển mà.” Từ Vọng cũng không biết mỗi ngày anh suy nghĩ những gì.
Thường Phong tán thành: “Tên Lục Bá An này đúng là càng già càng kỳ lạ.”
“Thường Phong, có phải cậu lại đang nói xấu Bá An không.” Một người đàn ông tác phong nhẹ nhàng từ
phía trước đi tới, đó chính là Tống Sơ
Minh.
“Chào em, lâu rồi không gặp.” Anh ấy mỉm cười với Từ Vọng, gật đầu chào hỏi.
“Chào anh.” Từ Vọng cũng mỉm cười với anh ấy.
Thường Phong đặc biệt chừa một phòng Vip cho bọn họ, yên tĩnh đẹp đẽ.
Từ Vọng đi vào ngồi xuống,
Thường Phong đích thân mang đến một cái ghế trẻ con, đặt bên cạnh Từ Vọng: “Chị dâu, cháu trai của
em uống sữa bột phải không? Không thể để thằng bé đói, em đi pha cho.”
“Không cần, bây giờ thằng bé vẫn chưa đói đâu.” “Được, vậy khi nào thằng bé đói, chị nói với em
nhé.”
Bên ngoài còn rất nhiều người cần anh ấy tiếp đãi, Thường Phong ngồi một lúc rồi đi ngay.
Trên mặt
Tống Sơ Minh luôn mang nụ cười ấm áp, nói với Từ Vọng: “Hình như anh từng nhìn thấy em.”
Từ Vọng cười đáp: “Đúng