Edit: Longvien Ha Beta: Hoa Tuyết
Trước lúc Từ Vọng mất tích không hề có một dấu hiệu gì.
Sau hôm ăn lẩu, cuộc sống vẫn cứ thế yên bình trôi qua.
Về sau Từ Vọng nhờ Lâm Thư hỏi Triệu Huyên
Huyên xem Lục Bá An liệu có chấp nhận lời mời đến dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường hay không.
Hỏi xong cô lại chùng bước, tự lẩm bẩm một mình: “Tính cách anh ấy như vậy chắc là sẽ không đồng ý.
Quên đi, để sau hãy nói.”
Vốn cô đã định sẽ nói rõ mọi chuyện với Lục Bá An.
Nhưng ngặt nỗi cô không có can đảm đối mặt với
anh.
Trước đó Lâm Thư cũng chỉ có ý muốn nhắc nhở, thấy cô lo sợ như vậy bèn an ủi rằng việc này
không cần gấp, có thể từ từ nói.
Dù gì Từ Nhất hiện giờ còn nhỏ, vẫn còn thời gian, cô có thể chuẩn
bị cho kỹ rồi hẳn nói cho Lục Bá An biết.
Từ Vọng cũng nghĩ vậy nên về sau cô gạt chuyện này sang một bên.
Truyện tranh của cô vừa được đưa
ra thị trường, nhận được phản hồi khá tốt.
Vậy nên cô dần dần trở nên bận rộn hơn, càng không còn
thời gian nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Biên tập Tiểu Đào khuyên cô nên rèn sắt khi còn nóng, phải biết nắm bắt thời cơ, nhanh chóng chuẩn
bị sẵn tập tiếp theo.
Thế là cô phải vừa chăm con nhỏ vừa vẽ tranh, mỗi ngày bận rộn đến mức quên
ăn cơm.
Mặc dù khi có thời gian rảnh Lâm Thư sẽ giúp cô chăm sóc Từ Nhất, nhưng cứ tiếp tục như vậy
cũng không phải là cách hay.
Vậy nên gần đây cô còn phải bận tâm đến việc tìm bảo mẫu.
Hôm đó Lâm Thư đang ở nhà nghỉ ngơi, Từ Vọng ôm Từ Nhất tới nhờ cô ấy trông giúp, nói là có việc
phải đi ra ngoài một chuyến, có thể tối muộn mới trở về.
Nói xong liền đi mất, không nói cho cô ấy
biết là đi đâu.
Mà chuyến này, cô mãi vẫn không trở về.
Tối đó, Lâm Thư ôm Từ Nhất mất ngủ cả đêm, trong đầu nghĩ đến tất cả những tình huống tồi tệ nhất
có thể xảy ra.
Lúc đi báo mất tích, cảnh sát yêu cầu cô ấy nhớ lại trước khi đi Từ Vọng có biểu
hiện gì bất thường hay không.
Cô ấy lắc đầu, Từ Vọng trước khi đi vẫn rất bình thường, còn đùa với
Từ Nhất, lúc rời đi vẻ mặt đầy ý cười.
Các manh mối cô ấy cung cấp khá ít.
Sau khi báo án, cảnh sát cũng chỉ tạm thời ghi chép lời khai,
bảo cô ấy liên hệ với người nhà hoặc bạn bè xung quanh tìm thử, nói không chừng là bị mất điện
thoại, nên mới trở về trễ mà thôi.
Còn nói tốt nhất nên kêu người nhà của đối tượng mang theo giấy
chứng nhận tới đăng ký thì bọn họ mới có thể lập án.
Về phần lúc nào lập án, án có thể lập hay
không cũng chẳng cho được thông tin chính xác.
Lâm Thư rất muốn tin tưởng sự việc theo hướng tốt đẹp.
Vì dẫu sao Từ Vọng cũng biết chút võ, nếu
gặp mấy tên trộm vặt hay đám lưu manh cắc ké thì vẫn có thể dần cho bọn chúng tối tăm mặt mũi.
Cô
đã quen độc lập, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, chưa từng để người khác phải lo lắng cho
mình.
Nhưng thế giới rộng lớn đầy rẫy những điều bất ngờ, lỡ như cô gặp trúng kẻ ác liều mạng thì phải
làm sao? Nếu không phải gặp chuyện rắc rối, thì làm
sao mà một người mẹ có thể bỏ mặc con mình được chứ?
Lâm Thư thật sự không có cách nào tự nhủ rằng Từ Vọng vẫn ổn.
Cô ấy bèn gọi cho ba mẹ của Từ Vọng, nhưng ba Từ Vọng vừa nghe thấy tên cô qua điện thoại thì đã
giận dữ hét lên: “Tôi không có đứa con gái này.
Nó muốn đi đâu thì đi, đừng gọi cho tôi!”
Trước đây khi bà nội qua đời, Từ Vọng và ba cãi nhau rất dữ dội, đã tuyên bố cắt đứt quan hệ cha
con từ lâu.
Vậy nên Lâm Thư còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã dập máy, gọi lại thì nhận được
thông báo số điện thoại đã bị cho vào danh sách chặn.
Cô chỉ có thể chuyến hướng gọi cho mẹ của Từ
Vọng.
Mẹ Từ Vọng thì ngược lại, nhận máy rất nhanh, nhưng nghe được tin tức này thì liền khóc không
thành tiếng, ngoài tiếng khóc ra thì….cũng chỉ có khóc.
Cô ấy cùng mẹ của Từ Vọng đến đồn công an một lần nữa.
Lúc từ bên trong đi ra, mẹ Từ Vọng – Lý Tú
Lan như sắp ngất xỉu.
Lâm Thư lưng cõng Từ Nhất, bên tay còn phải đỡ để bà không ngã xuống, mệt mỏi
đến mức đầu đầy mồ hôi.
“Nếu Vọng Vọng có chuyện gì thì làm sao mà dì sống nổi đây!”
Lý Tú Lan ngồi bên đường khóc rất bi thảm, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.
Tuy Lâm
Thư cũng rất khổ sở và đau lòng nhưng vẫn phải an ủi bà: “Cảnh sát đã nói sẽ giúp chúng ta tìm Vọng
Vọng, dì đừng quá đau buồn, nói không chừng ngày mai Vọng Vọng sẽ trở về.”
Khó khăn lắm mới đưa được Lý Tú Lan về nhà, Lâm Thư mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt.
Tuy Lý Tú Lan
đau lòng nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc nên làm như thế nào để tìm Từ Vọng.
Về đến
nhà bà liền nằm bất động trên giường với khuôn mặt đau lòng cùng cực.
Trong nhà không có ai, vậy nên bất đắc dĩ Lâm Thư phải ở lại chăm sóc bà một lúc.
Sau khi khóc lóc
thỏa thuê, Lý Tú Lan nhìn cô ấy cõng Từ Nhất
với vẻ ngập tràn xót thương nói: “Nếu Vọng Vọng có chuyện gì thì Nhất Nhất phải làm sao đây.
Thằng
bé đã không có cha, bây giờ lại không có mẹ.”
Nghe được những lời đó, trong lòng Lâm Thư không khỏi tức giận.
Từ Vọng chỉ mới mất tích, cũng
chẳng có ai nói người bị mất tích không thể quay về được.
Chỉ cần Từ Vọng vẫn còn sống, Lâm Thư sẽ
làm mọi cách để tìm ra cô.
Vậy nên như thế nào mà Nhất Nhất không có mẹ được chứ?
Lâm Thư nhớ lại lúc còn nhỏ Từ Vọng không hề thích gặp mẹ một chút nào.
Cha mẹ Từ Vọng ly hôn khi
cô còn rất nhỏ, Lý Tú Lan không hề giành quyền nuôi con với Từ Kiến Quốc.
Từ Vọng sống cùng ba và
bà nội, thoạt nhìn không buồn không lo.
Nhưng Lâm Thư thấy, chẳng đứa bé nào mà lại không muốn có
mẹ.
Thế mà Từ Vọng lại nói cô không cần, mẹ của cô cũng không cần cô.
Ngoại trừ khóc lóc sướt mướt
thì cái gì bà cũng không biết, cho nên cô không cần một người mẹ như vậy.
Có lẽ, một vài người đúng là bẩm sinh yếu đuối, gặp phải khó khăn cũng chỉ biết cam chịu số phận.
Vốn ban đầu Lâm Thư tính giao Từ Nhất cho bà ngoại chăm sóc một thời gian để cô ấy đi tìm Từ Vọng.
Nhưng bây giờ cô ấy bỗng có đôi phần lưỡng lự.
Và chút chần chừ đó liền tan thành mây khói ngay khi
hai đứa con sinh đôi của Lý Tú Lan từ trường trở về.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Tú Lan đang nằm
trên giường chợt kiên cường ngồi dậy bước xuống chào đón bọn chúng.
Bà cố che giấu bi thương bằng
một nụ cười gượng gạo, không muốn nỗi buồn của mình ảnh hưởng đến con cái.
Trông thật giống một
người mẹ tốt rất biết quan tâm và suy nghĩ cho con của mình.
Lâm Thư cảm thấy không nên quấy rầy, chủ động nói muốn về nhà.
Lý Tú Lan ra tiễn cô ấy rồi nói với
vẻ biết ơn: “Lâm Thư à, con đúng là một cô gái tốt.
Dì thật sự không biết phải cảm ơn con thế nào
cho đủ.
Vọng Vọng có được người bạn như con, đúng là rất may mắn.”
“Dì khách sáo quá.
Đây đều là việc con nên làm.”
Lý Tú Lan cười yếu ớt rồi nói: “Hai ngày nay phải trông nom Nhất Nhất, cực khổ cho con rồi.
Con cứ
giao Nhất Nhất cho dì đi.”
Trong nháy mắt, Lâm Thư bỗng cảm thấy lòng dạ bản thân có chút xấu xa.
Thế mà cô ấy lại nghi ngờ
trong lời nói của Lý Tú Lan chỉ có mấy phần