Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng là kiểu người trong ngoài bất nhất điển hình, ngoài miệng thì lời ngon tiếng ngọt, nhưng
hành động luôn ngược lại với lời nói của cô.
Ngoại trừ lúc giả ngây giả dại ra, thường ngày cô rất
ít nói lời yêu thương nhung nhớ, cũng rất ít khi đau buồn, càng hiếm khi im lặng khóc thế này.
Anh ôm ghì lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như dỗ dành Từ Nhất, cũng không nói gì, chỉ ôm cô càng
chặt hơn.
Cái ôm rộng lớn và ấm áp, khiến nỗi ấm ức trỗi dậy.
Cô bật khóc, như trút hết mọi đau buồn đi, sau
đó cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, dần dần không còn khó chịu và đau đớn nữa.
“Ai bắt nạt em?” Anh cúi đầu hỏi cô.
“Không có.” Cô khịt khịt mũi, mạnh miệng theo thói quen: “Em không bắt nạt người khác thì thôi, ai
dám bắt nạt em.”
“Xem ra em vẫn rất hiểu mình nhỉ.” Anh buông tay ra, cúi đầu thấy cái mũi và đôi mắt đều đã đỏ ửng
của cô, trong khóe mắt còn long lanh lệ, hoàn toàn là dáng vẻ của cô dâu nhỏ chịu ấm ức, tim anh
mềm nhũn.
Anh thở dài, rút khăn giấy trên bàn, lau mũi cho bé con kia xong còn phải lau cho mẹ bé.
Mũi Từ
Vọng bị lau đau đến mức kêu lên: “Anh nhẹ một chút, đây là mũi em chứ có phải mũi heo đâu.”
Chờ anh lau xong, cô lại lầm bầm: “May mà mũi em là hàng thật, chứ nếu mũi giả thì đã bị anh ngắt
xuống rồi.”
Tưởng tượng đến hình ảnh kinh khủng kia, cô không khỏi rùng mình.
Tâm trạng khó chịu hoàn toàn bị
quét sạch, lúc này cô mới nhớ tới con trai cưng của mình, đi lướt qua Lục Bá An đến cạnh cục cưng
béo trên giường.
Từ Nhất bị cảm nên không được tràn trề sức sống như mọi ngày, ngoan ngoãn nằm trên gối, mắt hơi cụp
xuống, trông có chút mệt mỏi.
“Cục cưng, có nhớ mẹ không.”
Chị thấy Từ Nhất thở dài, vẫn không nhúc nhích, không biết có phải Từ Vọng nghĩ nhiều quá không,
sao lại có cảm giác con trai cô… hơi u buồn vậy.
Mùa đông rất mau tối, ăn cơm xong, trời đã đã tối hẳn.
Trịnh Thuyên đã đến đón Tô Minh Nhược về,
căn nhà cổ chỉ còn mấy người bọn họ.
Người già có thói quen ngủ sớm, giáo sư Tô và Lục Bá An chơi
với nhau vài ván cờ, sau đó xem tivi rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mà Từ Nhất u sầu sắp phải đối mặt với một kiếp nạn lớn đầu tiên trong đời.
Thấy Từ Vọng cầm thuốc
đi tới, bé mẫn cảm cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, giãy giụa trong lòng cha mình.
Thế nhưng bé còn quá nhỏ, không thể chống lại Lục Bá An, còn chưa kịp gào khóc thì đã bị Từ Vọng
rót thuốc vào miệng, gương mặt nhỏ bé tức khắc nhăn nhúm, đến khi nuốt hết thuốc mới có thể khóc
to.
“Oa…” Bé khóc thê thảm không gì sánh bằng.
Từ Vọng đau lòng ôm con trai dỗ dành: “Cục cưng không
khóc nhé, uống thuốc mới hết bệnh, khỏe rồi mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi, có được không?”
Cục cưng Từ Nhất đáng thương nào hiểu được lời mẹ, chỉ cảm thấy nhân sinh đầy đau khổ và bi thương,
khóc không dừng được.
Dỗ dành cả buổi, Từ Nhất mới thôi khóc thê thảm, nhưng nước mắt vẫn còn lưng tròng, bàn tay bụ bẫm
nắm lấy áo mẹ, thỉnh thoảng lại thút thít mấy tiếng, dáng vẻ đáng thương khiến Từ Vọng vừa đau lòng
lại vừa buồn cười.
“Từ Nhất Nhất, con là con trai, mà nước mắt con trai không dễ rơi, chỉ là thuốc
thôi mà, uống vào là hết đắng thôi.”
Từ Nhất nhìn mẹ, nước mắt rất phối hợp mà rơi xuống, như đang ngầm phản đối: Bé vẫn là một bé cưng
mà, có lệ thì phải rơi.
“Ôi ôi, lại rơi nước mắt rồi, thôi không khóc nữa nhé.”
Cô lau nước mắt cho con trai, thì thấy Lục Bá An bưng một ly nước nóng đi tới, đang định nói chuyện
với anh, lại thấy tay còn lại của anh cầm mấy viên thuốc, mặt mày cô lập tức nhăn nhúm.
Cô sắp phải thê thảm hơn cả cục cưng Từ Nhất rồi, kể từ sau khi mất trí, cô cứ phải liên tục uống
thuốc không gián đoạn ngày nào, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc nữa.
Nghĩ đến đây, mặt mày
cô lại ngập tràn đau khổ: “Lục Bá An, thật ra em cảm thấy không cần phải nhớ ra chuyện trước kia
cũng được, những chuyện quan trọng mọi người đều đã kể lại cho em biết, cho nên em khỏi cần uống
thuốc nữa nhé?”
Anh lườm cô: “Em có nhớ ra hay không cũng không quan trọng, nhưng em cứ muốn tiếp tục sống với khối
máu tụ trong đầu à?”
Cũng không biết cả ngày cô suy nghĩ chuyện gì, mà sức khỏe của mình thì không hề quan tâm, vốn đầu
óc đã không thông minh mà còn chẳng chịu để ý một chút, để té nhiều lần như vậy.
Anh nhét thuốc vào miệng cô, Từ Vọng không cam tâm tình nguyện nuốt xuống, sau đó được Lục Bá An
đút nước ấm.
Uống thuốc xong, cô nhìn thật sâu vào anh, rồi không kiềm lòng được dò hỏi: “Em cứ nghĩ anh không
muốn em phục hồi trí nhớ chứ.”
Câu nói của cô không hề khiến Lục Bá An dao động tí nào, anh đặt ly nước xuống, chậm rãi nói: “Em
có phục hồi trí nhớ hay không thì đối với anh cũng không có gì khác biệt cả.”
“Ồ, thế à?” Âm cuối của cô hơi nâng lên, giọng nói đầy vẻ đắc ý: “Nếu như em nhớ ra rồi phát hiện
anh lừa em thì sao?”
“Lừa, thì em có thể làm gì anh?”
Vốn cho rằng anh sẽ chột dạ mà hoảng hốt, kết quả phát hiện anh chẳng hề tránh né mà vẫn bình tĩnh
như không, cô có hơi tức giận: “Vậy em sẽ không hòa thuận với anh nữa, em chẳng thèm sống với kẻ
lừa gạt.”
Nghe cô nói thế, Lục Bá An chẳng những không nổi giận mà còn vui vẻ nói: “Em không sống với anh thì
sống với ai, hửm? Bà Lục.” Trong mắt anh chứa ý cười, khóe môi cong nhẹ khiến người ta vừa thích
vừa giận.
Cô cố khống chế biểu cảm, nhưng nhất thời không biết phản bác thế nào.
Anh xác định sẽ thắng cô,
biết cô không làm gì được anh, cũng đã kết hôn, con cũng đã có, muốn chạy cũng không được.
Cô hừ
một tiếng, quay đi không nhìn đến anh nữa.
Tâm trạng của Lục Bá An vô cùng tốt, nhéo nhéo gương mặt giận dữ của cô rồi đi tắm.
Nhìn bóng lưng của anh, một lúc lâu sau Từ Vọng mới nguôi giận.
Sau khi hết giận, cô quyết định chờ
khi nào anh rảnh rỗi cô sẽ ngã bài, nói cho anh biết cô đã nhớ ra tất cả rồi.
Người đàn ông lòng dạ
nham hiểm độc ác này lại đi lừa gạt một bệnh nhân yếu ớt, lừa cô rằng bọn họ vẫn luôn hạnh phúc,
trong khi thực tế trước đó anh không hề tốt với cô tẹo nào.
Cô còn định bỏ nhà đi mấy hôm, để khiến anh nóng lòng một trận, tiện thể trả mối thù vì trước kia
anh đã cướp cục cưng của cô.
Con thỏ tức giận cũng sẽ biết cắn người, huống chi cô còn không phải
là thỏ.
Từ Vọng lên kế hoạch xong thì trong lòng thoải mái hơn nhiều, bèn dỗ Từ Nhất ngủ, mà không hề hay
biết rằng mình sắp phải đối mặt với một thử thách gian