Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Từ Vọng từng loáng thoáng nghe được tin càng ngày Lục Bá An và Lục Văn Nghiêm càng không hợp nhau
về phương diện công việc, nhất là khi mấy năm qua Lục Bá An luôn liên tục nắm các hạng mục quan
trọng.
Trong bữa tiệc sinh nhật một tuổi của Từ Nhất, bác gái cả có nói với cô nhiều lời rất kỳ lạ, đại ý
là Lục Bá An thật tài giỏi, có tương lai hơn mấy anh em họ mình nhiều, bậc cha chú của anh có thể
yên tâm nghỉ hưu để hưởng thụ cuộc sống.
Nghe có vẻ là khen ngợi, nhưng dù cô hơi đần nhưng vẫn cảm
thấy là lạ, có điều cô giỏi nhất là giả ngu nên chỉ cười cười như không hiểu ý gì.
Trong những gia đình quyền quý một khi đụng đến lợi ích thì tình thân hòa thuận gì đó đều không còn
tồn tại nữa.
Ngoài mặc, Lục Bá An vẫn tỏ ra tôn kính Lục Văn Nghiêm, đích thân tiễn ông ấy xuống lầu.
Đến khi
anh trở về, phòng làm việc không còn người lạ, Từ Vọng liền hỏi: “Lục Bá An, hôm nay bác cả đến đây
làm khó dễ anh sao?”
“Ai có thể làm khó dễ anh chứ!”
Anh đến trước mặt cô, ý bảo cô đứng lên, nhưng Từ Vọng ngồi trên ghế tổng tài của anh đến nghiện,
cứ cảm thấy cái ghế này không giống với những cái khác, thoải mái hơn hẳn, mà khi ngồi trông còn
rất có khí thế, rất có phong cách cao ngạo.
Nhận thấy ánh mắt anh, cô không tình nguyện: “Anh ăn cơm trước đi.
Anh xem, em đem cơm đến cho anh
để trên bàn trà đấy.
Anh vừa mới họp xong chắc mệt lắm, ăn cơm uống thuốc rồi nghỉ ngơi một lúc hẳn
làm việc cũng không muộn.” Để cô ngồi chút nữa cho đỡ ghiền đi.
“Muốn ngồi à?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Cô gật đầu tỏ ra đáng thương: “Ừ, trước kia mỗi lần thấy ông chủ của em ngồi trên cái ghế thế này,
em đều cảm thấy rất oai, nhưng chưa từng có cơ hội trải nghiệm.”
Ghế tổng tài của anh còn khí thế hơn những cái trước đây cô thấy biết bao nhiêu, cô không nỡ đi
xuống.
“Thế thì em cứ ngồi đi.” Từ Vọng nghe anh nói thế thì rất vui, nhưng hành động tiếp theo của anh
lại khiến cô không vui nổi nữa.
Anh kéo cô lên rồi ngồi xuống ghế, sau đó lại kéo cô lên đùi anh…
Với kinh nghiệm nhiều năm xem phim máu chó của cô, thì tư thế ngồi lên đùi này rất là không ổn, lại
còn trong hoàn cảnh này, cô rất sợ Lục Bá An nhất thời kích động.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, cô
lập tức nhảy khỏi đùi anh, nghiêm túc nói: “Chúng ta ăn cơm trước đi, đừng để nguội lạnh.”
Thấy ánh mắt bất an của cô, Lục Bá An thờ ơ nói: “Em hoảng cái gì, dù em có muốn, thì hiện giờ anh
cũng không có thời gian, để lần sau…”
Từ Vọng quay lại, dữ dằn trừng anh: “Không muốn, em không muốn.”
Vừa rồi trong đầu cô chằng hề xuất hiện hình ảnh gì, chẳng hề cảm thấy hôm nay anh thắt cà vạt
không được đẹp nên muốn thắt lại cho anh, càng không cảm thấy bộ đồ của anh hôm nay quá chật, muốn
giúp anh nới lỏng, lại càng không cảm thấy cái bàn của anh quá lớn, nằm lên cũng không có vấn đề
gì, trên đó bày đầy những tài liệu quan trọng, làm sao có thể quét hết xuống sàn?
Đây không phải là đóng phim, quét những thứ trên bàn là có thể diễn tả cảnh kịch liệt, phản ánh nội
tâm dữ dội của nhân vật, khơi gợi cảm xúc của khán giả khiến họ nhập tâm hết mình…
Lục Bá An đi tới, dùng ngón tay chỉ lên đầu cô: “Đừng tưởng tượng nữa, đi ăn thôi.”
“Ai tưởng tượng gì chứ? Em thả hồn theo gió, khó khăn lắm mới có chút linh cảm, sao anh lại chỉ trỏ
em?” Cô xoa xoa đầu mình, ăn nói rất hùng hồn, dù sao cô cũng là họa sĩ truyện tranh nhi đồng đó,
điều không được phép nhất chính là mất cảm hứng.
Cả một bức tường là cửa sổ sát sàn, ánh nắng trưa chiếu vào không sót chút nào.
Từ Vọng bị cảm giác chột dạ làm quên luôn ý định hỏi về cô Mạnh gì đó.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp
hộp cơm chuẩn bị về nhà.
“Đây là thuốc, anh nhớ uống đó.” Thuốc trong bình giữ nhiệt vẫn còn nóng bốc hơi, cô mở nắp ra nhìn
rồi đóng lại.
Anh kéo tay cô ngồi xuống: “Về nhà gấp làm gì, chiều nay anh chỉ có một cuộc họp, chờ anh cùng về
nhà luôn đi.”
Thế thì chờ, Từ Vọng luôn không có lập trường lập tức đồng ý với yêu cầu của Lục Bá An.
Cô nhớ tới cô Mạnh nào đó, rồi nhận ra bọn họ kết hôn cũng đã lâu, nhưng vì không tổ chức hôn lễ
nên không mấy người biết chuyện, thế là quyết định ở lại đây đợi sẵn tiện công khai chủ quyền, để
mọi người biết được Lục Bá An đã có gia đình, đừng có ý đồ bất chính với anh nữa.
Phải biết rằng tuy Lục Bá An xấu tính, nhưng từ xưa đến nay xung quanh anh chưa bao giờ thiếu những
cô gái ngây thơ không nhìn ra bộ mặt thật của anh mà lao đầu theo đuổi.
Ai biết được trong một công
ty lớn thế này có bao nhiêu người mơ tưởng đến tiết mục cô nhân viên nhỏ và tổng tài lạnh lùng chứ?
Khụ, trước đây khi anh đến công ty cô, cô cũng đã từng nghĩ tới.
Biết đâu được hiện giờ, ngay tại đây, có rất nhiều cô gái ngây thơ nhìn thấy cô bước vào phòng làm
việc giám đốc mà trong lòng còn tự an ủi mình: Người phụ nữ trong phòng giám đốc Lục nhất định
không phải là bà Lục, mà dù phải, thì chắc cũng chỉ là đám cưới thương mại, chứ không hề có tình
yêu.
Để đánh tan ảo tưởng của bọn họ, cô phải đợi anh xong việc, sau đó bằng mọi giá nắm tay anh đi ra
khỏi tòa nhà này, anh không cho cũng phải nhất
quyết nắm!
Lên kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng quá trình thì rất buồn chán.
Từ Vọng ngồi trên sofa nghịch điện thoại một lúc thì buồn ngủ, cô có thói quen ngủ trưa, mí mắt dần
dần nặng trịch.
Lục Bá An thấy cô lim dim thì đến xoa mặt cô: “Buồn ngủ à?”
Cô lắc đầu, dựa vào người anh: “Em ngủ một lát nhé.”
Thân làm bà Lục, cô vẫn rất có ý thức, như thế này để người khác đi vào nhìn thấy thì sẽ không hay.
Thấy dáng vẻ lười nhát không xương của cô, khóe môi anh cong lên một độ cung như có như không, ôm
eo đỡ cô đứng dậy.
Bên trong phòng làm việc còn có một phòng ngủ, Từ Vọng nửa tựa vào người anh đi vào, thấy bên trong
không rộng lắm, chỉ có