Edit: Hoa Tuyết Beta: Ajinomoto
Dạo này Từ Vọng rất bận rộn.
Chạy bản thảo xong cô lại vội vã xuống lầu, người Lục Bá An thuê đã chờ phía dưới, cô chưa kịp lấy
hơi đã bị thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc kéo xuống ghế giày vò.
Tối nay cô phải theo Lục Bá An
tham gia một buổi tiệc, không còn sớm nữa, vài giờ nữa Lục Bá An về tới mà thấy cô còn chưa chuẩn
bị xong thì nhất định sẽ nói cô rề rà.
Từ Nhất thấy nhiều người vây quanh mẹ, cầm nhiều thứ kỳ lạ bôi bôi lên mặt và tóc mẹ, bàn tay của
cậu bé đặt trên đùi mẹ, đôi mắt tròn xoe tò mò ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì nhìn quá mê mẩn nên cả
buổi mới chớp mắt một
lần, gương mặt tròn trịa trắng trẻo đáng yêu chết người.
Bảo mẫu sợ bé vướng chỗ nên đến bế bé đi,
một lát sau bé lại chập chững đi tới.
Nhiều lần như thế, cuối cùng Từ Vọng cũng trang điểm xong, thay lễ phục ra ngồi trên sofa chờ Lục
Bá An về.
Từ Nhất bám lấy cô, chu miệng muốn hôn, Từ Vọng sợ bé làm lem lớp trang điểm trên mặt
mình nên cực kỳ đau lòng mà từ chối nụ hôn của con trai cưng.
Khi Lục Bá An đi vào, hai mẹ con đang chơi đến quên trời đất.
Một người thì tránh né không cho hôn,
một người thì vừa cười vừa nhào vào người mẹ, có thể nói là không có chút hình tượng nào.
Anh đi
tới, dùng một tay xách Từ Nhất lên khỏi người Từ Vọng.
Từ Nhất vừa thấy cha thì lập tức dời sự chú
ý đi, chính xác đặt môi hôn một cái chóc lên mặt cha mình.
Từ Vọng vừa được giải thoát còn chưa thôi cười, chậm chạp ngồi thẳng dậy sửa sang lại váy áo của
mình, rồi gọi bảo mẫu đến bế Từ Nhất đi.
Vì ít mang giày cao gót nên đi không quen, cô mang dép lên
xe, khi gần tới nơi mới đổi sang đôi giày cao gót xinh đẹp, khoác tay Lục Bá An xuống xe.
Năm nay, tiếng tăm của Lục Bá An rất vang dội, Từ Vọng đi với anh tham gia không ít yến tiệc lớn
nhỏ.
Bên ngoài đồn đại xôn xao rằng, chủ nhân tiếp theo của nhà họ Lục rất có thể sẽ là người đàn
ông trẻ tuổi này, thân là vợ anh, Từ Vọng lập tức trở thành đối tượng mà đông đảo phu nhân nhà giàu
muốn làm quen.
Từ Vọng không thích xã giao lắm, nhưng nghĩ tới những chuyện này sẽ có lợi cho anh, kết hôn rồi
phải dốc lòng vì nhau, ai bảo cô lại gả cho một người đàn ông tài giỏi đến vậy chứ!
Buổi tiệc được tổ chức ở một biệt thự riêng, người thiết kế biệt thự này có vẻ là một người thích
mê cung.
Từ Vọng đi vệ sinh ra, rõ ràng là theo lối cũ trở về, thế mà không biết tại sao lại đi ra
vườn hoa.
Trong vườn hoa có một
cô gái trẻ đang khóc, xem ra không phải là khách đến dự tiệc, vì cô gái không mặc lễ phục, trên
người còn bị dính rượu.
Rõ ràng, cô nàng này đang gặp rắc rối.
Từ Vọng là một người rất thích xen vào chuyện của người khác, đây vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm
của cô.
Thấy cô gái khóc thê thảm, Từ Vọng không thể làm như không thấy, bèn tiến tới hỏi: “Này em,
chị có thể giúp gì cho em không?”
Có lẽ là gì ngoại hình của Từ Vọng không có tính công kích, nên cô gái này nhanh chóng tiếp nhận sự
giúp đỡ của cô.
Cô gái không phải khóc vì đồ bị dính rượu mà là vì chuyện tình cảm, cô nàng thích
một người đàn ông, nhưng khoảng cách giữa họ quá lớn, cô nàng rất tự ti, bèn nhường công lao của
mình cho cô gái xứng đôi hơn với người mình thích.
Hôm nay cô gái bị gọi tới để làm mất mặt, cô
nàng xông vào một thế giới hoàn toàn xa lạ với mình, bên trong quần áo của mọi người lộng lẫy xa
hoa, làm cô gái trông như một trò cười, khiến cô gái càng nhận rõ họ thuộc về hai thế giới khác
nhau.
Cô gái nói: “Chị không hiểu được cảm giác tự ti của em đâu.
Em biết chị là bà Lục, rất xứng với ông
Lục, mọi người nói anh chị quen biết từ thời còn đi học, hai người là cùng một thế giới.”
Từ Vọng rất vui vẻ: “Thế à? Bọn chị trông thật sự rất xứng đôi sao?” Cô vẫn luôn cho rằng ở bên
cạnh Lục Bá An, mình chỉ như một hạt cát, không ngờ mọi người lại không cảm thấy như vậy.
Người ta đang buồn mà cô lại vui vẻ như thế thì hơi thất đức, cô bèn an ủi: “Em gái đừng buồn, tự
ti hay không là do bản thân mỗi người, đặc biệt là khi đứng trước người mình thích, ai cũng muốn
trở nên tốt nhất, về mặt này thì chị cũng như thế.
Nhưng thế nào mới là tốt? Phải có nhiều tiền hay
địa vị cao mới là tốt, nhất thiết phải là những người ở bên trong đó à?” Cô chỉ về nơi rực rỡ ánh
đèn ở xa xa rồi lắc đầu: “Trong mắt chị, những người chê cười em ngoài có tiền và địa vị ra thì
chẳng có gì tốt đẹp.
Các em có lẽ thật
sự không cùng một thế giới, nhưng chị cảm thấy thế giới của bọn họ chưa chắc đã tốt hơn thế giới
của em.”
Cô gái lặng lẽ rơi nước mắt: “Em muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhưng ngay cả thế giới của anh ấy em cũng
không thể đến gần.
Em biết mình không nên thế này, nếu để bà nội biết thì bà sẽ rất đau lòng.”
Không biết vì sao, Từ Vọng nghe cô gái nói thế thì rất khó chịu, cũng không biết nên an ủi thế nào
nữa, chỉ ngồi cùng cô ấy.
Không bao lâu, Lục Bá An gọi điện thoại đến, cô nói với anh mình bị lạc
đường, bên kia chỉ ném lại một câu câu ‘ngốc chết em đi’ rồi cúp máy.
Một lúc sau, anh tìm đến, Từ
Vọng nhờ anh gọi xe đưa cô gái về nhà, còn cô vào xe lấy áo khoác dự phòng đưa cô gái che chỗ bị
dính rượu lại.
Trong đầu cô nghĩ ra rất nhiều lời cổ vũ động viên tinh thần cô nàng, nhưng cuối
cùng lại không nói gì, chỉ nhìn cô gái rồi đi.
Trên đường về nhà, cô vừa cởi giày cao gót vừa nói với Lục Bá An: “Lục Bá An, anh có cảm thấy chúng
ta đã vượt qua rất nhiều khó khăn hay không? Em nghe nói hai người yêu nhau phải cùng nhau trải qua
nhiều chuyện thì mới biết trân trọng nhau.”
Cô nhìn thấy cô gái kia mà nhớ lại một số chuyện của mình.
Đôi khi cô cũng rất đa sầu đa cảm, yếu
đuối không chịu được, đặc biệt là khi gần tới ngày kia, chỉ chút chuyện nhỏ cũng khiến cô trở nên
bứt rứt băn khoăn.
Cô lại hỏi: “Anh có nghĩ tới không, thật ra nếu như năm xưa chúng ta ở bên cạnh nhau, thì