Edit: Quin Vu Beta: Hoa Tuyết
Khi còn bé Từ Vọng hay xem phim truyền hình, hồi đó bài hát “Tình sâu đậm, mưa mịt mù” của dì Quỳnh
Dao nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Từ Vọng tràn đầy tinh lực, ngoài việc khoác ga trải giường học
hát như ca sĩ Y Bình ra, thì việc còn lại là học theo cảnh ôm đầu kêu đau.
Có một lần bà nội cô đi
đánh mạt chược về, gặp đúng cảnh cô giả vờ ôm đầu rên rỉ thì hốt hoảng quăng luôn mớ tiền lẻ đang
cầm trên tay, vội vàng chạy đến chỗ cô.
Đêm đó Từ Vọng bị phạt đứng úp mặt vào cửa, bụng đói đến mức kêu ùng ục vì ngửi thấy mùi thịt ở bếp
bay ra.
Bởi vậy từ bé Từ Vọng đã diễn kiểu này rất nhiều lần, về sau càng ngày càng lớn, tính cách cô điềm
tĩnh hơn, theo hướng dịu dàng thùy mị hơn.
Cô bị dọa, khóe mắt vừa liếc trộm thấy Lục Bá An bước
đến thì nhanh chóng ôm đầu kêu.
Lúc đầu chỉ giả vờ diễn, không ngờ cô vừa cử động đã khiến đầu thật
sự nhói buốt, cô hôn mê bất tỉnh.
“Đi gọi bác sĩ Vương nhanh lên!”
Các cô y tá vẫn bình tĩnh, trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân rời đi.
Trước khi mất hoàn
toàn ý thức, Từ Vọng thấy Lục Bá An bước nhanh về phía cô, khuôn mặt quanh năm không có cảm xúc
hình như thả lỏng, ánh mắt nóng vội, giống như trong giấc mơ xa xưa của cô.
Mùa thu và mùa đông năm cô mười bảy tuổi, ánh nắng rực rỡ phủ khắp các tầng học và sân chơi trường
trung học Xuân thành, đó mãi là một kỉ niệm chưa bao giờ phai nhạt trong lòng Từ Vọng.
Từ Vọng thù dai nên trí nhớ rất tốt.
Cô vẫn nhớ kĩ lần đầu tiên cô gặp Lục Bá An.
Hôm đó cô đến muộn, tóc được chải qua loa rồi túm thành một cái đuôi ngựa, vì đọc trộm truyện tranh
nên bị thầy giáo gọi vào văn phòng.
“Em có thể quan tâm hơn đến việc học của bản thân mình không, suốt ngày đọc truyện tranh! Đọc nó có
giúp em đậu đại học không? Lên lớp không nghe giảng, tan học không học thêm, em có thể khiến thấy
bớt lo không hả?”
“Em xin lỗi, sau này em không dám nữa ạ.” Cô nói khẽ, không chú ý nghe dạy dỗ, ánh mắt lơ đãng mất
tập trung.
Chủ nhiệm lớp họ Tào, hơn bốn mươi tuổi, thích sự sang trọng lịch sự, tóc được chải chuốt cẩn thận,
mang một đôi giày da to lau đến sáng bóng.
Từ Vọng nhìn chằm chằm vào đôi giày, trong đầu tự động
nghĩ đến lời bài hát: “Tôi mang đôi giày lớn và nhớ về ông tôi.”
Đang tự vui vẻ với ý nghĩ này thì có người gõ cửa, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Xin
chào, cho em hỏi giáo viên Tào ạ?”
Cô cảm thấy như có một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua tai, trong lòng tê dại, tiếng giày da nhẹ nhàng, cô
tò mò ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lục Bá An đứng ở cửa ra vào, ánh nắng vẩy chút sắc vàng loang lổ trên chiếc áo thun trắng của anh,
vóc dáng thiếu niên gầy gò, cao ráo.
Tuy anh mặc quần áo đơn giản nhưng từ bên trong toát lên khí
chất cao quý, vẻ mặt bình thản, lạnh nhạt xa cách.
Khi anh nhận ra có người nhìn mình thì mày hơi
nhíu lại.
Sau này, mỗi khi nhớ đến kí ức này, trong đầu Từ Vọng luôn liên tưởng tới ca khúc hát trong hôn lễ.
Nhưng lúc đó, Từ Vọng không nghĩ nhiều như vậy, cô bị mê hoặc bởi sắc đẹp của Lục Bá An, mặt đỏ
rực, đầu óc trống rỗng.
Cô ngại ngùng đứng yên, nghe thầy Tào nói đây là bạn học mới chuyển đến.
Bạn học mới tìm thầy Tào,
chứng tỏ họ sẽ học cùng một lớp, mỗi ngày đều nhìn thấy.
Cô di di mũi chân trên mặt đất, yên lặng tưởng tượng, còn nghĩ bản thân đã che giấu được sự si mê,
lại bị giọng nói khàn khàn của thầy Tào phá tan: “Từ Vọng, sao em còn đứng đây! Không nghe chuông
reo hả?”
Thầy Tào bước ra khỏi phòng, Từ Vọng đi theo phía sau, nghe thầy Tào và bạn học mới nói chuyện, chủ
yếu là thầy căn dặn đôi câu, còn trò đáp lại đôi chữ.
Cô nhìn trộm anh, cái gáy cũng đẹp mê người.
Tâm tư thiếu nữ đang dâng tràn thì Lục Bá An bỗng quay đầu nhìn cô, đôi mắt lạnh như dòng sông băng
trên ngọn núi phủ tuyết, ngoài trời nắng vẫn đẹp mà cô đột nhiên rùng mình.
Sau đó Từ Vọng như trúng tà, không bị anh dọa chạy mất mà còn nhớ mãi không quên.
Từ Vọng hiểu mình xong đời rồi.
Cô đã nói dối Lục bá An.
Có thể giấu một lần nhưng sao lừa được cả đời, trốn được mùng một lại tránh không khỏi mười lăm,
hôm nay còn sống chắc gì ngày mai không chết.
Đáng lẽ Lục Bá An nên tìm cô tính sổ lâu rồi, vừa hay
giờ thêm một món nợ.
Trong phòng bệnh có vài người đứng ngay cửa ra vào, chặn cả lối đi.
Người nằm trên giường nhìn
giống ngủ ngon, khuôn mặt bình thản, nhưng nếu có người bước đến chạm vào tay cô thì sẽ sờ thấy một
lớp mồ hôi lạnh.
Từ Vọng đang nhớ về lần đầu tiên gặp mặt Lục Bá An, định tham khảo để một lát nữa tỉnh lại sẽ bày
ra ‘vẻ mặt thích hợp’ cho qua chuyện.
Cô đang tập trung suy nghĩ thì nghe được một giọng nói:
“Trong đầu có khối máu bầm nhỏ nhưng lại ở vùng bộ nhớ, nên có khả năng bị mất ký ức.
Nếu không ảnh
hưởng đến cuộc sống hàng ngày thì không sao, nhưng để đảm bảo sức khỏe thì nên khám lại vào hai
ngày sau.”
Lúc đầu Từ Vọng hôn mê thật nhưng đã nhanh tỉnh lại, cô cảm nhận được sự việc đang diễn ra, biết có
bác sĩ đến khám cho mình nhưng Lục Bá An còn ở đây nên đành nhắm mắt giả vờ vẫn ngất.
Hình như họ
đang bàn bạc về bệnh tình của cô, vì sợ nên cô nghe không kĩ, cho đến khi nghe được câu này, trong
nháy mắt cô đã tỉnh táo.
“Có khả năng mất trí nhớ.”
Có khả năng! Giống như nắm được ngọn cỏ cứu mạng, Từ Vọng mừng như điên.
Cô mải vui vẻ, người đi khỏi phòng bệnh cũng không biết, cho đến khi cảm giác mắt bị che mất ánh
sáng, hình như có người đứng bên giường.
“Từ Vọng.” Lục Bá An gọi tên cô.
Cô nín thở, trời cao cũng không phù hộ cô, Lục Bá An đã phát hiện ra cô giả vờ ngất xỉu.
Tóc gáy
dựng đứng hết cả lên, không gian yên tĩnh, cô nghĩ một giây sau