Bà Cố lại nhìn Đỗ Nhược tỉ mỉ một phen, cuối cùng cũng tin rằng cô gái trước mặt bà là Đường Lê, người đã từng có hôn ước với Cố Uyên.
"Hai người.." Bà Cố ngập ngừng: "Không phải hai người đã hủy hôn rồi sao?"
Đỗ Nhược nghe xong, cảm thấy chột dạ, ánh mắt không khỏi lặng lẽ liếc về phía Cố Uyên.
Xem anh giải thích thế nào!
Cố Uyên nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Đỗ Nhược, nở một nụ cười trấn an, quay đầu nói với bà Cố: "Dì, hay là chúng ta đến phòng khách ngồi xuống nói đi."
Ba người đi vào phòng khách, bé Candy được dì Tống dỗ đi ăn điểm tâm.
Bà Quý ngồi xuống ghế sô pha liếc mắt nhìn hai người tay to tay nhỏ chồng lên nhau trước mặt: "Nói đi, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì hả? Lúc trước vì sao lại tự nhiên hủy bỏ hôn ước, bây giờ lại ở bên nhau mà không cho chúng tôi biết. Dì thực sự không thể bắt kịp nhịp sống của tuổi trẻ.
Đỗ Nhược cảm thấy mặt có chút nóng lên.
Ngoại trừ lời nói này của bà Cố, còn bởi vì nãy giờ từ phòng đồ chơi đến phòng khách, Cố Uyên hết ôm vai lại đến nắm tay cô, chưa lúc nào bỏ ra cả.
Sức lực đàn ông rất mạnh, cô không thể kháng cự được. Rõ ràng Đỗ Nhược biết đây là đang diễn trò nhưng lại không nhịn được mặt đỏ tim đập, đành phải gục đầu xuống, không cho những người khác nhìn thấy sự bối rối của mình.
Cố Uyên nghiêng đầu xem Đỗ Nhược một cái, thấy vành tai cô nổi lên một tầng hồng nhạt, ánh mắt không khỏi tràn ra ý cười tinh quái.
Đây là thẹn thùng sao?
" Dì, trước đây Đường Lê vẫn còn đi học, công việc của con lại bận rộn, căn bản không nghĩ đến chuyện kết hôn. Vì vậy, sau khi được sự đồng ý của cô ấy, chúng con mới hủy bỏ hôn ước. "
Đỗ Nhược lập tức mở to hai mắt, không phải như vậy chứ? Chẳng phải lúc trước anh ghét nguyên chủ yêu thích hư vinh nên mới dứt khoát cắt đứt quan hệ với nguyên chủ sao?
" Sau đó, chuyện gì đã xảy ra? "Bà Cố tò mò hỏi.
" Sau đó, Đường Lê tốt nghiệp, đầu tiên là xin vào làm việc tại tập đoàn Nam Hưng, có liên kết với công ty Hằng Á. Sau đó, trời xui đất khiến lại đi tới công ty mới của con. Chúng con đã trải qua rất nhiều chuyện mới đến được với nhau. "
Cố Uyên bắt đầu giảng giải cho Bà Cố nghe quá khứ lâm li giữa bọn họ. Một loạt sự cố tạp nham từng khiến cô ảo não đến vò đầu bứt tóc kia đều được Cố Uyên suy diễn thành một câu chuyện tình yêu lãng mạn, hấp dẫn đến kì lạ.
Đỗ Nhược nghe xong đều thiếu chút nữa tin là thật, đây rõ ràng là một cú lừa ngoạn mục mà!
Bà Cố nghe xong, liên tục thổn thức, cảm thấy duyên phận quả là thần kỳ.
" Trước đây các con đã từng có hôn ước, mặc dù đã đứt gánh giữa chừng, nhưng hiện tại nếu lựa chọn ở bên nhau một lần nữa, thì nhất định phải kết hôn đi. Một khi đã như vậy, nếu có rảnh thì con hãy dẫn Đường Lê về nhà ăn một bữa cơm, làm cho ông nội an tâm. "
Đỗ Nhược nghe vậy liền hoảng sợ, làm sao có thể kết hôn được chứ? Cô và Cố Uyên là yêu giả, chuyện này rốt cuộc phải làm sao mới kết thúc được đây!
Cố Uyên lại đáp một cách tự nhiên:" Tất nhiên. "
" Đường Lê. "Bà Cố đứng dậy đi đến bên cạnh Đỗ Nhược.
Trong lòng Đỗ Nhược đang
hồi hộp, thận trọng đáp:" Bác Cố. "
Bà Cố nắm tay Đỗ Nhược cười nhẹ:" Đường Lê là biệt danh của con phải không? Bác nhớ rõ tên của con hình như là Đỗ Lê, nhưng sao bé Candy lại gọi con là chị Đỗ vậy? "
Đỗ Nhược:" Bác gái, con tên là Đỗ Nhược, Đỗ Lê là tên lúc nhỏ khi con chưa đăng kí hộ khẩu ạ. "
Đỗ Nhược lấy ký ức trong đầu nguyên chủ ra để giải tỏa nghi ngờ của bà Cố.
Lúc Đỗ Nhược mới sinh, vừa qua mùa hạ, hoa hải đường vừa mới rũ xuống trước sân, mà hoa hải đường (Đường Lê: Có nghĩa là hoa hải đường) cũng gọi gần giống Đỗ Lê, thế là gia đình nhà họ Đỗ mới đặt tên cho cháu gái nhà mình là Đỗ Lê, biệt danh là Đường Lê.
Đến khi cần làm sổ hộ khẩu để đi học, cha mẹ Đỗ lại không thích cái tên Đỗ Lê quê mùa này nên muốn đổi tên cho con gái một lần nữa.
Hàng xóm của gia đình nhà họ Đỗ là một thầy bói, danh tiếng cũng rất tốt, nghe xong vội nói:" Hay là gọi Đỗ Nhược đi, nếu tên cũ là một loại thực vật thì tên mới tốt nhất cũng có liên quan đến thực vật. Đỗ Nhược chẳng những là thực vật, còn là một loại dược liệu, nghe lại có vẻ tao nhã.
Cha mẹ Đỗ vừa nghe, lập tức cảm thấy vô cùng hợp ý mình, cái tên Đỗ Nhược từ đó được ra đời.
Chỉ là ông nội Đỗ vẫn quen gọi cháu gái bằng cái tên cũ, lúc nói chuyện qua lại bằng điện thoại với ông nội Cố, nếu không gọi cháu mình là Đường Lê thì cũng là Đỗ Lê. Lâu ngày, ông nội Cố tự nhiên cũng quen. Khi giới thiệu Đỗ Nhược với cha mẹ Cố, ông cũng gọi cô là Đỗ Lê hoặc Đường Lê.
Nguyên chủ, người cố gắng tạo ấn tượng tốt với gia đình nhà họ Cố, đã không sửa lại cách gọi sai này mà trong lúc nói chuyện với Cố Uyên, cô chỉ nhấn mạnh tên của mình là Đỗ Nhược.
Bà Cố suy nghĩ một chút: "Đỗ Nhược, một cái tên rất êm tai, dễ nghe hơn tên Đỗ Lê và Đường Lê, thế nhưng dường như có chút quen tai." Hình như là có ai đó đã từng nói qua cái tên này với bà rồi.
Cố Uyên cắt ngang dòng suy nghĩ của bà Cố: "Dì, bây giờ dì yên tâm rồi chứ. Cho nên sau này dì đừng bao giờ gán ghép Hà Úy Nhiên với con nữa nhé!"
"Được rồi." Bà Cố hoàn toàn đồng ý.
"Đây là đương nhiên, lúc trước không phải là do dì không biết chuyện của con và Đỗ Nhược sao, nếu sớm biết như vậy, dì đâu có đốc thúc con làm gì." Bà Cố oán trách liếc mắt nhìn Cố Uyên một cái, lại yêu thương vỗ vỗ tay Đỗ Nhược.
Chưa kể, dáng vẻ không chút phấn son của Đỗ Nhược lại khiến người ta cảm thấy thật yêu thích và vui vẻ như vậy. Chẳng trách, ánh mắt của Cố Uyên lúc nào cũng bám lấy con bé không rời khỏi được.
Bà Cố không khỏi khuyên nhủ: "Con gái để mặt mộc sạch sẽ, tinh khiết thế này mới làm người ta cảm thấy thoải mái chứ, sau này con đừng trang điểm lung tung nữa, khuôn mặt xinh đẹp lại bị con hóa xấu đi vài phần."
Đỗ Nhược gật gù đồng ý, bây giờ lộ tẩy hết rồi, còn cần ngụy trang làm gì nữa.