Đỗ Nhược lập tức bật người khỏi ghế sô pha như chiếc lò xo, cô cúi đầu, nhắm mắt lại, nét mặt vừa thành khẩn vừa sợ hãi tỏ vẻ thật nghiêm túc và hối hận, khô khan nói: "Tổng giám đốc Cố, thật xin lỗi."
Nói xong, cô không dám ngẩng đầu lên mà lén lút nghiêng mặt, liếc về phía Thẩm Phú Tư.
Lúc này, ở phía đối diện, Thẩm Phú Tư đang trừng mắt nhìn cô, rõ ràng là không hài lòng với lời xin lỗi vừa không chân thành cũng chẳng cảm động lòng người này.
Nói đi! Cô mau nói tiếp đi chứ! Bình thường chẳng phải rất thích ba hoa chích chòe à? Sao lúc này lại câm như hến vậy? Thẩm Phú Tư dùng ánh mắt lên án mạnh mẽ Đỗ Nhược, tỏ ý ra hiệu cho cô nói tiếp.
Đỗ Nhược thu ánh mắt lại, lo lắng đến mức toát mồ hôi đầu.
Dưới tình thế cấp bách, cô hạ quyết tâm nói: "Tổng giám đốc Cố, tôi ngàn vạn lần không nên xâm phạm quyền chân dung của ngài.."
"Chỉ là xâm phạm quyền chân dung thôi sao?"
Đỗ Nhược vừa nói một câu đã bị cắt ngang.
Câu hỏi nhẹ nhàng này nghe có vẻ lười biếng và tùy tiện nhưng Đỗ Nhược lại có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa áp lực đến kinh người.
Đỗ Nhược căng thẳng nuốt nước miếng một cái, lắp ba bắp bắp nói: "Còn, còn không nên xúc phạm danh dự của ngài nữa."
"Danh dự ư? Ồ! Nói nghe cũng thật êm tai đấy." Lúc này, Cố Uyên mới cảm thấy Đỗ Nhược ngược lại rất giống với người nào đó, vừa nhìn thấy cô bước vào phòng tiếp tân, anh đã hướng tầm mắt trực tiếp về phía cô.
Nhìn thoáng qua, khóe mắt anh không khỏi giật giật.
Trên mặt Đỗ Nhược bôi bôi trét trét cái gì thật ngổn ngang, hai mắt vẽ thành quầng thâm, lông mi lại vón cục là thế nào? Một mớ loằng ngoằng dính với nhau chẳng khác nào chân ruồi, trông thật buồn nôn, thật là không dám nhìn thẳng.
Cố Uyên nói như vậy khiến Đỗ Nhược không rõ là nên vui hay buồn.
Thấy anh không thể hiện rõ thái độ, cô chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: "Nếu như hành vi của cá nhân tôi làm ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác giữa hai công ty thì tôi xin tự nguyện nhận lấy trách nhiệm và từ chức."
Nói xong, cô lén lút nhìn Cố Uyên, muốn quan sát phản ứng của anh.
Ai ngờ vừa lúc đụng phải ánh mắt lãnh đạm và hững hờ của Cố Uyên nhìn sang.
Ngay tức khắc, cô giống như chuột đụng phải mèo, ánh mắt vội rủ xuống, làm lộ ra trước mặt Cố Uyên hai hàng chân ruồi dày đặc xoắn xuýt vào nhau, đàng hoàng đứng tại chỗ, mặc kệ cho người đánh giá.
Cố Uyên hít một hơi thật sâu.
Do bất ngờ không kịp đề phòng, một lần nữa, ánh mắt anh lại bị ô nhiễm! Anh khẽ nghiêng đầu qua, giọng điệu tràn đầy châm chọc: "Tự nhận trách nhiệm rồi từ chức sao? Cô quá đề cao bản thân rồi đó.
Một thư kí nhỏ như cô, làm sao có thể ảnh hưởng đến chuyện lớn là mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty." Cố Uyên nói thẳng không chút nể mặt.
Đỗ Nhược chưa có kinh nghiệm xã giao, cũng không biết nghệ thuật nói chuyện, cô sửng sốt, sau đó hỏi một vấn đề ngu xuẩn: "Vậy anh muốn thế nào?"
Cố Uyên suy ngẫm rồi cười một cái: "Tôi muốn làm thế nào thì làm thế đó?"
Đỗ Nhược không khỏi nhìn về phía Thẩm Phú Tư, nhiều lần Thẩm Phú Tư coi các cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi của công ty là đàn em.
Đừng nghĩ bình thường ông ta giáo huấn rất nghiêm khắc với họ, thế nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn thấy các cô gặp nạn.
Thẩm Phú Tư cười ha hả một cái: "Tổng giám đốc Cố, Đỗ Nhược vừa mới tốt nghiệp, chưa hiểu chuyện, còn ham chơi, tôi cũng đã nghiêm khắc dạy dỗ cô ấy rồi.
Đương nhiên, nếu tổng giám đốc Cố muốn giáo huấn cô ấy một chút thì cũng rất tốt.
Đỗ Nhược, nếu như tổng giám đốc Cố đã đồng ý cho cô cơ hội này thì cô phải cố gắng nắm nó thật chắc."
Cố Uyên nghe vậy nhíu mày lại: "Không dám, tôi làm sao dám giáo huấn cô ấy chứ? Có thể thản nhiên dùng tranh vẽ để giễu cợt tôi, tôi bái phục còn không kịp!"
Sau khi được Thẩm Phú Tư ra mặt nói giúp, Đỗ Nhược cũng không dám lên tiếng nữa.
Cô cũng biết, nếu lúc này mà cứ liều lĩnh xen vào thì có thể phản tác dụng.
Dáng vẻ câm như hến của Đỗ Nhược đều được Cố Uyên thu hết vào mắt.
Một cổ lửa giận bị nghẹn lúc sáng của Cố Uyên chẳng những không trôi xuống được mà lại càng cảm thấy bực bội.
Anh nghĩ đến cô gái làm đổ cà phê vào người anh hồi sáng, lại nhìn sang Đỗ Nhược lúc này, có vẻ hình dáng của hai người không khác nhau lắm, hành động cũng tương tự, đều làm những chuyện khiến người ta hận đến ngứa răng.
Xưa nay, Cố Uyên không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi.
Anh quay lại cười một cái: "Nếu như tổng giám đốc Thẩm đã nói như vậy, tất nhiên là tôi phải nể mặt anh rồi.
Ở phòng họp, thư ký Đỗ đã vẽ tranh nghiêm túc như vậy, chắc là phải biết làm như thế nào để trở thành một thư ký có năng lực.
Hay là để thư ký của tôi đến dạy một chút.
Hôm nay, tôi và tổng giám đốc Thẩm sẽ trò chuyện một lát.
Dù sao, hôm nay tổng giám đốc Thẩm đến đây có lẽ là còn có dụng ý khác nhỉ."
Thẩm Phú Tư nghe vậy cũng bật cười.
Hôm nay, đúng là ông có ý định gọi điện thoại để thăm dò thái độ của Cố Uyên, muốn mượn kế xin lỗi để dò xét ý định của cậu đối với việc đầu tư.
Không ngờ, Cố Uyên lại đột ngột đồng ý cho ông đến thăm.
Thẩm Phú Tư rất ngạc nhiên, bởi vì ai cũng biết lịch trình hàng ngày của Cố Uyên đều được sắp xếp trước.
Những đối tác kinh doanh không cần thiết giống như ông thì cần phải hẹn trước mới có thể gặp được.
Ban đầu, ông gọi điện thoại chẳng qua là muốn chào xã giao vài câu, rồi thử dò xét, cơ bản không ngờ rằng Cố Uyên sẽ đồng ý.
Sau khi nghe được sự đồng ý của Cố Uyên, Thẩm Phú Tư ngạc nhiên hơn cả sự mong đợi.
Ông cảm thấy rằng Cố Uyên có ý định muốn hợp tác với ông.
Lúc này, ông mới vui mừng hớn hở mang theo quà xin lỗi của Đỗ Nhược, đi vào công ty của Cố Uyên.
Đương nhiên Cố Uyên cũng tự có tính toán riêng của mình.
Anh không thể luôn luôn lạnh nhạt với Thẩm Phú Tư, nếu không, ông ta sẽ mất hi vọng và có thể quay sang tìm người khác.
Việc đào tạo nhân lực cho công ty của Thẩm Phú Tư đối với anh không có gì khó, nhưng thời gian lại quá dài còn cơ hội đầu tư internet thì lại chớp nhoáng.
Anh không muốn lãng phí thời gian cho chương trình này, chi bằng trực tiếp mua một công ty đã có sẵn, rồi mở rộng kinh doanh.
Mà nhìn vào các ngành công nghiệp thì sẽ thấy, có tố chất đầy đủ lại buôn bán không khá, có khả năng bán lại công ty với giá thấp thì quá hiếm hoi.
Nếu như bỏ lỡ một người như Thẩm Phú Tư thì không biết phải tìm người tiếp theo ở đâu.
Hai người đều có tâm tư riêng nhưng tạm thời ngoài mặt vẫn duy trì mối quan hệ hòa hợp.
Cố Uyên cầm điện thoại ở phòng tiếp tân gọi cho thư ký Trình Tâm: "Lát nữa, thư ký Đỗ sẽ đến gặp cô, cô hãy chỉ cho cô ấy một số kinh nghiệm về cách làm thư ký."
Đỗ Nhược nghe vậy, không khỏi liếc nhìn mọi người trong phòng một cái.
Bạch Giai Vũ nháy mắt, ra hiệu cô nhanh chóng làm theo lời Cố Uyên.
Đỗ Nhược đành phải bước ra khỏi phòng tiếp tân, đi tìm Trình Tâm.
Thật ra, Trình Tâm đã được Cố Uyên căn dặn từ trước, biết rằng nhiệm vụ của cô hôm nay là phải giày vò vị đại tiểu thư này một chút.
Mặc dù cô không biết vì sao cô bạn gái cũ của tổng giám đốc Cố lại đắc tội với anh thế nhưng có thể nhân cơ hội dùng việc công để trả thù riêng thì cô vẫn khá hào hứng.
Nói đến Trình Tâm, nguyên chủ cũng không ấn tượng gì nhiều.
Cố Uyên chưa bao giờ để nguyên chủ đến công ty tìm anh.
Thế nhưng mỗi lần hẹn đi ăn cơm hay tặng quà đều do Trình Tâm sắp xếp và thông báo.
Nguyên chủ chỉ biết đến Trình Tâm như vậy chứ chưa từng thấy qua cô ấy.
Còn Trình Tâm, những lúc gọi điện thoại cho nguyên chủ, nguyên chủ chủ yếu là tỏ thái độ kiêu căng ngạo mạn, cơ bản là không tôn trọng đối với Trình Tâm.
Vì vậy, Trình Tâm đương nhiên cũng sẽ không có cảm tình tốt đối với nguyên chủ.
Hôm nay, nhận được sự dặn dò của Cố Uyên, tất nhiên cô ấy phải vui vẻ chấp hành, sẽ không có một chút cản trở tâm lý nào dù là nhỏ nhất.
Có thể làm thư ký ở bên cạnh Cố Uyên, đương nhiên không phải người bình thường.
Sau khi nắm bắt