Cố Uyên vừa nổ máy vừa xem kính chiếu hậu, nhìn thấy dáng vẻ tức đến nổ phổi của Đỗ Nhược, anh không nhịn được cười ra tiếng.
Candy thấy vậy không khỏi tò mò, hỏi: "Cậu, cậu đang cười gì thế ạ?"
"Không có gì." Cố Uyên xoay tay lái, đạp thắng xe, xe chậm rãi tiến về phía trước.
Dáng vẻ tức tối giậm chân của Đỗ Nhược đang ngày càng nhỏ dần trong gương chiếu hậu dường như là thú vị hơn rất nhiều so với trước đây.
Vừa rồi, cái dáng vẻ xù lông của cô cũng thật là đáng yêu.
Cố Uyên vô tình bắt gặp ánh mắt tò mò của đứa cháu gái nhỏ đang nhìn mình.
Vừa nãy, chẳng lẽ là anh bị quỷ ám hay sao? Sao lại có thể cảm thấy Đỗ Nhược đáng yêu được chứ.
Nếu nói đáng yêu thì phải giống như dáng vẻ trẻ con Candy mới có thể xem là đáng yêu.
Đỗ Nhược thì có chỗ nào dính dáng đến đáng yêu cơ chứ.
Mấy ngày nay, lần nào đụng phải cô ấy cũng không có chuyện gì tốt.
Hôm nay, nếu không phải vì tiện đường nên nhận lời rước Candy về nhà sau khi tan trường thì anh cũng sẽ không đến nơi này.
Nào ngờ, xe vừa dừng lại, anh đã nhận được một cuộc điện thoại.
Nhân cơ hội đó, Candy lén lút chùn xuống xe để đi mua kẹo bông gòn.
Đỗ Nhược nhìn hai chiếc xe đang dần dần chạy đi, vẻ mặt vẫn còn đang tức giận, bỗng nhiên cô bị vỗ một cái vào vai: "Cô được lắm, có thể khiến cho Cố Uyên bị mây xanh che đầu, lá gan cũng không phải nhỏ, thật khâm phục."
Đỗ Nhược quay đầu lại thì thấy ông chủ thớt đang cầm trên tay một mớ cây xiên que, anh ta vừa ăn vừa ngoái cổ nhìn về phía Cố Uyên đang rời khỏi.
Những cây xiên que truyền đến nồng nặc mùi vị của hành và ớt, còn toàn thân anh ta thì đều tỏa ra mùi khói của thịt nướng.
"Anh biết Cố Uyên sao?"
"Đúng.
Chúng tôi quen nhau khi còn cởi truồng tắm mưa.
Cùng nhau lớn lên thế nhưng anh ấy lớn hơn tôi mấy tuổi nên chúng tôi vẫn luôn không thể chơi cùng nhau."
Chủ thớt vừa nói vừa tách một xâu thịt nướng đưa cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược xua tay.
Cô quay người lấy cây kẹo bông gòn trên giá của người bán hàng.
Chủ thớt tỏ vẻ ghét bỏ quay mặt đi.
Cô trầm ngâm quan sát chủ thớt.
Có thể quen biết với Cố Uyên, xem ra xuất thân của ông chủ này cũng không đơn giản đâu.
Nhưng không biết tại sao anh ta lại trở thành người cùng thuê chung nhà với bọn họ.
Lại còn làm người dẫn chương trình trên mạng gì đó, xem ra là có chuyện khó nói.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Chủ thớt không hiểu, mở miệng hỏi.
"Anh biết Cố Uyên, tại sao vừa rồi lại không ra chào hỏi anh ấy?"
Chủ thớt trừng cô một cái.
"Nếu như Cố Uyên biết vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta với dáng vẻ như vậy thì tôi chết chắc rồi." Đừng đùa vậy chứ.
Bây giờ anh đang ẩn nấp ở thành phố, cộng thêm ông già nhà anh cũng đang hết sức chú ý đến anh như vậy.
Tạm thời mới có được tự do trong một thời gian, nếu như bị Cố Uyên phát hiện anh đang sống ở gần đây, lại muốn trả thù vì anh đã trông thấy bộ mặt xấu xí của anh ta thì anh ta sẽ tiết lộ điều đó với ông già của anh.
Vậy thì cuộc sống tự do như thế này có thể sẽ tan biến chỉ trong vài phút.
Vừa nói xong, chủ thớt lại cười ha hả: "Bất quá, tôi chỉ chụp lén anh ta một bức ảnh với màu xanh lá cây trên đỉnh đầu, tôi đã nắm được điểm yếu của anh ta.
Ha ha."
Đỗ Nhược lắc đầu, không hiểu mạch não của ông chủ.
"Sao