Đỗ Nhược hơi đỏ mặt, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Cố Uyên.
Cố Uyên thuận thế buông ra.
Cảm xúc mềm mại biến mất, Cố Uyên khẽ nắn vuốt ngón tay, trong lòng thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ, đôi mắt hồ ly trầm tư vẫn chăm chú nhìn Đỗ Nhược không tha.
Đỗ Nhược rũ mi mắt xuống, hai hàng lông mi vì xấu hổ mà vội vàng chớp chớp, giống như hai chiếc quạt nhỏ đang quạt trong lòng Cố Uyên, mang tới cảm giác mát lạnh hơi ngứa ngáy.
Không đợi Cố Uyên kịp phản ứng, Đỗ Nhược đã quay mặt đi về phía Candy.
Candy vẫn đứng trên sân khấu không dám xuống, Đỗ Nhược tiến lên trực tiếp ôm lấy cô bé, xoay người cúi đầu bước đi.
Khi đi ngang qua Cố Uyên, cô giả lả nói một câu: "Tổng giám đốc Cố, em đưa bé Candy đi vệ sinh trước."
Nhìn thấy vẻ bối rối của Đỗ Nhược, khí chất của Cố Uyên đột nhiên thay đổi, giống như một con báo lười nhàn nhã, nhẹ nhàng thư giãn cơ thể, miệng khẽ cười, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp đầy lười nhác lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm một cách khó hiểu: "Hôm nay, em không trang điểm."
Khi Đỗ Nhược nghe thấy câu nói không rõ ý vị của Cố Uyên, khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt sửng sốt, không khỏi vọt đi nhanh hơn.
"Chị ơi, chị đi nhanh như vậy làm gì? Phía sau không có sói xám, chúng ta cũng không phải cô bé quàng khăn đỏ."
Có một con sói xám kinh khủng ở đằng sau nha! Đỗ Nhược nói thầm, miệng lại đáp: "Chị sợ em vội."
"Em vẫn có thể kìm lại được."
Cố Uyên nhìn chằm chằm vào hướng một lớn một nhỏ biến mất, khẽ cong môi.
Đỗ Nhược dường như rất sợ anh nhìn thấy bộ dạng của cô khi cô không trang điểm, nhưng dáng vẻ của Đỗ Nhược khi để mặt mộc thực sự đẹp hơn rất nhiều so với lúc cô trang điểm. Hơn nữa, vẻ đẹp của cô khi để mặt mộc cũng tình cờ trở thành kiểu mà anh thích.
Hai bóng người đang nhảy biến mất trong phòng đồ chơi, chỉ có tiếng nhạc thăng trầm liên tục khiến cả căn phòng dù náo nhiệt nhưng có phần cô đơn.
Cố Uyên thu hồi ánh mắt, day day trán, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.
Anh dồn hết mọi việc hoàn thành trong ngày hôm qua và sáng nay để trở về gấp, đơn giản chỉ vì lo Đỗ Nhược sẽ
gặp rắc rối. Rốt cuộc, có Hà Úy Nhiên ở một bên đổ dầu vào lửa, khó tránh khỏi việc Đỗ Nhược trở thành mục tiêu.
"Ngài Cố!" Giọng dì Tống vọng ra ở ngoài cửa: "Bà Cố đã tới."
Dì Tống bước sang một bên, lộ ra người phụ nữ xinh đẹp trung niên đứng phía sau.
Cố Uyên đi ra đón: "Dì, sao dì lại đến đây?"
"Còn trăng sao cái gì? Chẳng phải là do dì nghe nói con đã trở lại nên muốn gặp mặt để hỏi một chút về chuyện bé Candy à." Nói xong, bà Cố nhìn quanh phòng đồ chơi: "Bé Candy đâu rồi?"
"Con bé đang ở trong nhà vệ sinh."
Cố Uyên muốn đưa bà Cố đến phòng khách nhưng bà không chịu đi: "Dì đợi bé Candy ở đây. Tận mắt nhìn thấy con bé thì dì mới yên tâm".
"Hôm qua, chẳng phải là con đã giải thích với dì qua điện thoại rồi sao? Candy vẫn luôn ở đây, không có đi đâu cả." Cố Uyên bất đắc dĩ nói: "Dì à, nơi này ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, chúng ta vẫn nên đi phòng khách, vừa uống nước vừa từ từ nói chuyện là hơn."
Bà Cố trực tiếp bỏ ngoài tai những lời nói của Cố Uyên, bà bước lên sân khấu được xây dựng bởi những khối gỗ khổng lồ, kéo váy ngồi xuống, không quan tâm đến hình tượng một quý cô của mình.
Sau khi ngồi xuống, bà Cố bắt đầu phàn nàn: "Cái đó mà con gọi là giải thích sao? Vội vàng nói có hai câu đã cúp máy, thậm chí dì còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào cả". Rồi bà lại nghiêm mặt nói: "Hôm nay, con đừng hòng lảng tránh, dì hỏi con, cô gái bên cạnh Candy hôm qua là ai? Dì nghe nói đó là nhân viên công ty mới của con. Con mau nói thật với dì, có phải cô ta đến công ty của con là do Phó An Thành sắp xếp không?"
Cố Uyên bị mẹ kế của anh nói đến kích động: "Dì, dì nghe ai nói vậy? Đúng, cô ấy là nhân viên của con, nhưng không có một chút quan hệ gì với Phó An Thành cả."
Bà Cố vẫn không tin: "Nhưng Úy Nhiên đã nói với dì.."