Ngày sinh nhật của Lý Trạch Lâm cuối cùng cũng tới.
Công ty có tổ chức cho cậu một buổi họp mặt cùng người hâm mộ nho nhỏ nên hôm nay Lý Trạch Lâm thực sự rất bận rộn.
Có điều Yên Vân Hạ lại cảm thấy như vậy cũng tốt, cô sẽ có thêm thời gian chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho cậu ở nhà.
Từ sáng sớm, Yên Vân Hạ đã thức dậy rồi hì hục trong bếp.
Mấy hôm trước cô có nhờ một người đầu bếp hướng dẫn cho mình cách làm bánh sinh nhật cho mình, kết quả cũng không tệ.
Tuy nhiên hôm nay một mình thực hiện mà không có ‘thầy’ bên cạnh, Yên Vân Hạ cũng có chút hồi hộp với thành quả của mình.
- Mong là Trạch Lâm sẽ thích.
– Yên Vân Hạ nhìn chiếc bánh đang quay ở trong lò thì lẩm bẩm nói.
Một người chẳng bao giờ vào bếp như Yên Vân Hạ, vậy nhưng lại có thể làm bánh, có thể vì người yêu mà xuống bếp thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Tất nhiên, Yên Vân Hạ cũng không làm được mấy món phức tạp, chỉ đơn giản là mộ bữa cơm gia đình ấm áp thôi.
Có điều đối với Lý Trạch Lâm thì chuyện này đã là một điều quá đặc biệt rồi.
Nhìn đồng hồ trên tường điểm 6 giờ tối, Yên Vân Hạ mới ngẩn người.
Hóa ra cô đã tập trung làm việc lâu như vậy cơ à? Trên người Yên Vân Hạ mang theo mùi bếp núc dầu mỡ khiến cô hơi khó chịu, do đó cô quyết định sẽ đi tắm một chút.
Có điều vừa mới mở tủ đồ ra, bộ nội y tình thú kia lại rơi xuống khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi đỏ mặt.
- Thật là… sao tự nhiên lại rơi ra như vậy chứ? – Yên Vân Hạ cúi người xuống nhặt lên, vốn muốn cất lại nó vào tủ nhưng không hiểu sao cuối cùng cô lại cầm nó theo vào phòng tắm.
Nhìn bản thân ở trong gương, Yên Vân Hạ có cảm giác cô thực sự bị điên mất rồi, sao có thể mặc bộ đồ như thế này được cơ chứ? Nhưng nghĩ đến bây giờ đi ra ngoài lấy nội y khác, như vậy cũng không ổn tí nào.
Lý Trạch Lâm có thể về nhà đột xuất bất cứ lúc nào, cô không muốn ngại càng thêm ngại đâu.
Yên Vân Hạ cắn môi đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mặc nó bên trong chiếc váy đỏ của mình.
Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, cô không cần phải sợ như vậy nhỉ?
Yên Vân Hạ vừa thắp xong nến trên bàn ăn thì nghe thấy tiếng xe ô tô dừng đỗ bên ngoài cửa.
Đoán là Lý Trạch Lâm về, Yên Vân Hạ liền nhanh chóng tắt hết điện trong nhà rồi nép vào một góc trong phòng khách.
Lần đầu tiên làm những việc thế này, Yên Vân Hạ hồi hộp đến nỗi tim đập liên hồi.
- Vân Hạ, sao lại không bật điện lên thế? – Lý Trạch Lâm mở cửa bước vào, nhìn phòng khách tối om thì ngạc nhiên hỏi.
Cậu vốn cho rằng Yên Vân Hạ là người bận rộn, ngay cả sinh nhật của cậu thì cô cũng chỉ đơn giản chúc mừng rồi tặng quà như bình thường thôi.
Dù sao cô nhớ đến sinh nhật mình thì Lý Trạch Lâm đã đủ vui rồi, nhưng Yên Vân Hạ làm thế này, Lý Trạch Lâm thực sự không dám ngờ đến.
Cô từ bên trong góc bước ra, trên tay là chiếc bánh sinh nhật tự làm có phần méo mó, không ngay ngắn.
Yên Vân Hạ mỉm cười nói với cậu:
- Trạch Lâm, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Lý Trạch Lâm bị nụ cười của Yên Vân Hạ làm thu hút, lại nhìn tới chiếc bánh ở trên tay cô thì không khỏi nhíu mày.
Tất nhiên, cậu vừa nhìn đã đoán được đây là do cô tự làm, không có tiệm bánh nào dám bán thứ méo mó kia cho khách cả.
Chỉ là Lý Trạch Lâm xúc động đến nỗi nhất thời quên cả phản ứng lại thôi.
Có điều Yên Vân Hạ thì không nghĩ vậy.
Cô cho rằng Lý Trạch Lâm bị mình dọa sợ hoặc không hài lòng về món quà sinh nhật đặc biệt này nên lo lắng hỏi:
- Trạch Lâm, anh sao thế?
Tâm trạng Yên Vân Hạ rõ ràng cũng xấu đi nhiều.
Trước kia cô vốn là một người kiềm chế cảm xúc rất tốt, tuy nhiên từ khi quen Lý Trạch Lâm, cô bị cậu chiều hư mất rồi.
Tâm trạng thay đổi thất thường, cũng không cần phải đè nén gì cả, muốn thái độ gì thì tỏ thái độ đó… Yên Vân Hạ còn đang suy nghĩ có nên đem cái bánh này bỏ vào thùng rác hay không thì bỗng nhiên Lý Trạch Lâm tiến đến ôm chầm lấy cô.
- Vân Hạ, cảm ơn em.
Anh thực sự rất vui.
– Lý Trạch Lâm cười đến híp cả mắt, liên tục nói cảm ơn làm Yên Vân Hạ không khỏi sững người.
Chẳng mấy khi Lý Trạch Lâm hưng phấn như vậy, Yên Vân Hạ xem như cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một tay cô giữ lấy chiếc bánh trên tay, một tay nhẹ nhàng vỗ về an ủi Lý Trạch Lâm.
Yên Vân Hạ dịu dàng nói:
- Em cứ nghĩ anh sẽ không thích cơ.
May mà anh không khó tính.
Yên Vân Hạ tếu táo như vậy làm Lý Trạch Lâm không khỏi bật cười.
Cậu xoa nhẹ mái tóc dài của cô, sau đó mới giúp Yên Vân Hạ cầm chiếc bánh kia.
Lý Trạch Lâm không chắc là thứ này có thể ăn được, nhưng tấm lòng của bạn gái, cậu chắc chắn sẽ vui vẻ nhận.
Yên Vân Hạ ra hiệu cho cậu ước nguyện, sau đó cùng nhau chụp một tấm ảnh kỷ niệm rồi mới thổi nến.
Lý Trạch Lâm bị Yên Vân Hạ kéo vào trong bếp, nhìn bàn ăn với những món đạm bạc nhưng ấm áp kia, Lý Trạch Lâm cảm thấy mình muốn khóc thật rồi.
Cậu đương nhiên biết khả năng bếp núc của Yên Vân Hạ, cũng biết từ nhỏ cô chẳng phải động tay động chân vào những việc nhà như vậy bao giờ… Thế nhưng hôm nay Yên Vân Hạ có thể vì cậu vào bếp, Lý Trạch Lâm thực sự không dám tin.
Cũng đúng thôi, ngay cả Yên Vân Hạ cũng không dám tin bản thân mình có thể làm được cơ mà.
- Trạch Lâm, em không giỏi nấu nướng nên chỉ có