Từ lúc Yên Vân Hạ mang thai, hai bên gia đình nội ngoại chứ rảnh rỗi là lại chạy qua nhà cô ngó nghiêng một chút.
Nhất là gần tới ngày Yên Vân Hạ sinh nở thì tần suất gặp mặt của họ càng nhiều hơn.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, có điều bọn họ đang cùng nhau bàn bạc một vấn đề còn đau đầu hơn nhiều, đó chính là đặt tên cho bé con.
Lúc Yên Vân Hạ được 5 tháng thì bác sĩ đã nói đây có thể là một bé gái nên mọi thứ trong phòng đều được trang trí bằng màu hồng trắng ngọt ngào, ngay cả quần áo cũng đều là váy vóc xinh xắn.
Chỉ còn bước chọn tên này là bọn họ vẫn còn tranh cãi nhau mãi chưa thống nhất được kết quả thôi.
- Tôi đã nói rồi, cháu gái chúng ta phải tên là Lý Bảo Bối mới được.
– Hoa Vân Thư không chịu thua kém lên tiếng.
– Mọi người cứ nghĩ xem, ‘bảo bối, bảo bối’ – nghe ngọt ngào biết bao.
Yên Vân Hạ thực sự không thể hiểu được tại sao mẹ của mình có thể nghĩ ra cái tên này được, quá sến sẩm.
Có điều Lý Trạch Lâm ở bên cạnh lại thì thầm vào tai cô: “Bảo bối, muốn nhanh hơn không?” làm cho Yên Vân Hạ dường như tỉnh ngộ.
Hai má cô bỗng chốc đỏ bừng, vỗ nhẹ một cái vào tay cậu.
Con người này, sắp làm ba rồi mà vẫn thiếu đứng đắn như vậy là sao?
Yên Vân Hạ đang định lên tiếng phản đối thì Lý Trạch Vĩ đã nói trước:
- Bảo Bối cũng hay, nhưng mà không đủ đặc biệt.
Cháu gái của chúng ta, cái tên cũng không thể tầm thường được.
Niên Tư cũng vô cùng ủng hộ quan điểm của chồng.
Bà cảm thấy cái tên Bảo Bối nghe có phần phô trương, lại sâu sắc.
Niên Tư đắn đo một hồi rồi lại tiếp tục:
- Mọi người thấy cái tên Lý Nguyên An như thế nào? Nguyên An - luôn luôn bình an, mạnh khỏe.
Tôi nghĩ đứa nhỏ nhà chúng ta chỉ cần như vậy thôi là tốt nhất rồi.
Cái tên do Niên Tư đặt cũng khá hợp lý, mọi người bắt đầu đánh giá, tranh cãi xem liệu có hợp hay không.
Hoa Vân Thư khen hay nhưng lại cảm thấy chưa đủ mạnh mẽ, hoa mỹ.
Lý Trạch Vĩ lại nói cái tên này vẫn hơi tầm thường.
Người già bọn họ cứ như vậy, giống như con nít mà cãi nhau.
Lúc này, Yên Vân Hạ bỗng thấy bụng mình nhói lên một cái.
Sắc mặt cô tái mét, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra.
Yên Vân Hạ lắp bắp lên tiếng:
- Bố mẹ, Trạch Lâm… Bụng con… đau quá!
Lời nói của Yên Vân Hạ khiến cho cuộc tranh cãi đang căng thẳng bỗng nhiên dừng hết lại.
Mọi người xúm tới gần cô, Hoa Vân Thư là người đã có kinh nghiệm sinh nở nên lên tiếng sớm nhất:
- Hình như Vân Hạ trở dạ rồi, không được, mau đưa con bé tới bệnh viện thôi.
Trạch Lâm, con ra lấy xe đi, mẹ lên lấy cho Vân Hạ chút đồ.
Còn ông bà thông gia ở đây canh con bé một lúc nhé.
Vì ngày dự sinh của Yên Vân Hạ còn tận 2 tuần nữa nên khi nghe cô trở dạ sớm thế này, mọi người đều lo lắng.
Lý Trạch Vĩ sợ Lý Trạch Lâm sẽ căng thẳng nên chủ động đề nghị:
- Để Trạch Lâm và Niên Tư ở đây với Vân Hạ đi, tôi ra lấy xe được rồi.
Công việc cứ như vậy mà được phân chia.
Lúc Yên Vân Hạ tới bệnh viện thì đã đau tới mức sắc mặt trắng bệch cả rồi.
Bác sĩ vội vàng đẩy cô vào trong phòng cấp cứu, kiểm tra một lượt rồi mới ra ngoài thông báo cho gia đình:
- Không biết vừa rồi sản phụ có chịu kích động gì không? Cô ấy có dấu hiệu của việc vỡ nước ối, nếu 30 phút nữa không thể tự sinh, chúng tôi bắt buộc phải đổi qua phương thức sinh mổ.
Có điều sinh mổ sẽ không tốt cho sức khỏe của em bé, cũng khá nguy hiểm.
Do đó chúng tôi cần xin chữ ký của gia đình để đảm bảo mọi việc thuận lợi về sau.
Tất nhiên mọi thứ không quá đáng sợ như bác sĩ nói, có điều Lý Trạch Lâm vẫn có cảm giác sống lưng mình lạnh toát.
Niên Tư ở bên cạnh phải động viên vỗ về mãi, cậu mới có thể an ổn được một chút.
Nhìn con trai không có tinh thần thế kia, Lý Trạch Vĩ cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Tuy nhiên chẳng mấy khi có một người khiến con trai ông phải lo lắng như vậy, Lý Trạch Vĩ cũng yên tâm hơn nhiều.
Ông nói với bác sĩ:
- Được rồi, tôi là bố chồng của con bé.
Cứ để tôi ký là được, mong bác sĩ hãy giúp đỡ gia đình chúng tôi hết sức.
Yên Vân Hạ ở trong phòng sinh 3 tiếng thì đối với Lý Trạch Lâm cũng chính là 3 tiếng cực hình.
Tuy không cần sinh mổ nhưng quá trình rặn đẻ cũng không dễ dàng gì.
Lúc tiểu công chúa của bọn họ cất tiếng khóc chào đời thì cũng là lúc cả gia đình được thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ ba mẹ hai bên cãi nhau xem nên đặt tên gì, Lý Trạch Lâm vẫn quyết định gọi bé là Lý Yên Ngôn.
Lý Yên Ngôn – họ của anh và họ của em đặt cạnh nhau chính là một loại ngôn ngữ tốt đẹp nhất trên đời.
Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ nắm tay bé, chụp một bức ảnh bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn đăng lên mạng xã hội, coi như là chính thức công khai tin vui này đến với mọi người.
Ai cũng ngạc nhiên vì ảnh đế Lý hiệu suất cũng thật nhanh.
Công khai yêu đương chớp nhoáng, cầu hôn xong cũng cưới liền, ngay cả có con cũng không ai biết… Đúng là đỉnh thật.
Thiên hạ vô song: Trời ạ, nhìn bàn tay nhỏ kia cưng quá đi mất.
Lý Trạch Lâm, mama yêu cậu: Nhìn tay thôi cũng biết tương lai là một tiểu mỹ nhân rồi.
Cuối cùng từ fan mama, tôi cũng biến thành fan bà nội.
Chồng tương lai của Lý Yên Ngôn: Tôi có thể gọi Trạch Lâm và Vân Hạ là bố mẹ vợ từ bây giờ được chưa?
Người qua đường A: Chúc mừng Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm nhé.
Em bé đáng yêu lắm.
Mỗi người đều là