Nó nhăn mặt. Giọng nói như thế thì rõ ràng là giám đốc đang tức giận.
-Sếp gọi tôi có việc!
-Cô lại đây cho tôi!
Nó tiến lại.
-Cô làm ăn cái kiểu gì thế hả??? Tôi tin tưởng mới giao dự án này cho cô thế mà cô lại làm cái trò gì thế này chứ?
Khách hàng đang rất bực mình, họ muốn thưa kiện công ty ta đến nơi rồi cô biết không?
-Thưa…thưa…tôi đã rất cố gắng….tôi không hiểu mình sai sót chỗ nào….
-Sai sót của cô chính là quá sơ sài, cô không tập trung một cách triệt để vào dự án này, cô muốn làm hay muốn nghỉ đây???
Nó im lặng không nói năng gì. Mấy chị đứng ngoài nhìn vào lo lắng.
-Những người kia! Làm việc đi! Công ty trả luơng cho mấy người không phải để tò mò những việc không đâu!
Tất cả xanh mặt trở về chỗ ngồi.
-Thưa giám đốc! tôi sẽ chịu trách nhiệm!
-Chịu trách nhiệm ư? Cô có khả năng lắm sao? Cùng lắm thì cô bị đuổi việc nhưng công ty thì sẽ phải bồi thường thiệt hại lên đến hàng chục tỉ đồng, còn mất uy tín với thị trường. Cô nói nghe dễ dàng lắm nhỉ?
-Sao sếp lại có thể nói với tôi như thế chứ? Lỗi này đâu phải chỉ riêng tôi, chẳng phải trước khi giao cho khách hàng tôi đã đưa cho giám đốc xem xét rồi sao?
-Giờ mà cô vẫn còn cãi được à?
-Anh quá đáng lắm! Làm việc với một người độc tài như anh quả thật là một cực hình!
-Nó bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Cold đuổi theo.
Nó ngồi trên ghế đá khóc một mình, một phần vì tức giận, một phần vì nỗi đau trở lại, sự giận dữ, ánh mắt, cách nói năng, tất cả đều giống y hệt.
Khóc “hăng” quá nên nó không nhận ra Cold đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
-Khóc đủ chưa?
-Nó giật mình.
-Anh đi đi! để cho tôi yên!
-Gan cô cũng to nhỉ? Dám đuổi cả sếp mình! Đây là giờ làm việc, muốn khóc thì về nhà hãy khóc. Bây giờ thì lau nước mắt rồi trở về phòng ngay lập tức!
Cold đặt vào tay nó chiếc khăn màu xanh nhạt rồi đứng dậy bỏ đi. Nó nấc từng tiếng nhìn theo. Hành động của Cold luôn khó hiểu. Vừa mới mắng nó xong rồi lại an ủi nó. Rốt cuộc thì anh ta muốn cái gì đây???
Nó trở về phòng trong tâm trạng không mấy tốt đẹp. Cũng may có công việc khiến nó vơi đi phần nào nỗi buồn.
Nó cúi đầu làm việc không để ý rằng Cold đang ngồi trong phòng và nhìn nó qua lớp kính. Chợt nó ngẩng mặt lên. Cold vẫn nhìn nó không nhúc nhích. Nó thấy lạ. Cách đối xử của Cold với nó không giống người bình thường. Ánh mắt của Cold có cái gì đó rất da diết và đau khổ. Điện thoại nó reo…là Quốc Hy, cậu nhóc mời nó đi ăn trưa. Nó ngước lên nhìn Cold lần nữa rồi đứng dậy đi. Đã đến giờ nghỉ trưa…Nó phải tránh cái ánh mắt kì lạ ấy, cái ánh mắt cứ khiến nó nhớ lại về vụ tai nạn kinh hoàng năm năm trước….
======
-Dạo này học hành thế nào rồi?
-Vẫn thế thôi!
-Ăn nói với người trên mà như thế đó hả?
-Ylen chỉ hơn tôi một tuổi thôi!
-Hơn một tuổi cũng là hơn, cậu đừng có ngụy biện!
-Lại dữ như chằn! mà dạo này tôi phát mệt với mấy em lớp dưới!
-Sao? Bị đeo đuổi quá hả?
-Đều là một lũ con gái vô duyên, người ta không thích mà cứ xấn tới!
-Nhưng họ thích cậu nên họ phải bày tỏ chứ?
-Thế thì tại sao tôi thích Ylen mà Ylen có cho tôi bày tỏ đâu!
-Ơ! Cái này thuộc hai phạm trù khác nhau!
-Khác là khác thế nào???
-Ừ thì…
-Sao? Đứng họng rồi chứ gì? Tôi biết mà! Nếu không phải vì tôi nhỏ tuổi hơn Ylen, không phải vì Ylen đã quá đau khổ với mối tình đầu, không phải vì Ken cũng thích Ylen thì tôi đã tấn công từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ đâu!
-Cái thằng nhóc này! Nói năng kiểu gì thế???
-Cấm gọi tôi là thằng nhóc, tôi không thích!
-Uh uh!
-Có lẽ tôi sẽ đi du học một thời gian…
-Cái gì??? Đi du học ư???
-Để quên Ylen.
-???
-Đùa thôi! Tôi được nhận học bổng sang Mỹ bốn năm!
-Trời ơi! Bốn năm luôn à??? Thế thì tôi nhớ cậu đến chết mất!
-Thì tôi cũng muốn để Ylen nhớ tôi đến chết mà, có thế mới thấy từ chối tôi là một sai lầm!
-Đừng đùa nữa! Cậu đi thật hả?
-Tất nhiên, tuần sau sẽ làm thủ tục.
-Hix! Lại phải xa thêm cậu nữa rồi!
Nó tiến lại ôm Quốc Hy, đứa em trai bé bỏng ngỗ ngược của nó. Bây giờ cậu ta đã lớn thật rồi.
Quốc Hy là một người rất có cá tính. Nhìn thấy sự đau khổ của nó khi mất Trần Thoại cậu nhóc thề là sẽ không bao giờ yêu ai ngoại trừ nó, mà có thích nó mấy đi chăng nữa cũng không lấy vợ, cậu ta tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Nó hạnh phúc khi được nhận tình cảm từ những người tốt như Quốc Hy và Ken ,có lẽ đó là sự bù đắp phần nào những đau khổ mà nó phải gánh chịu khi mất Thoại mãi mãi…
Hôm nay nó phải cùng giám đốc đi khảo sát nhà máy, không biết vì lý do gì mà anh ta lại bắt nó đi theo. Đây là một khu lắp ráp điện thoại lớn nhất nước với dây chuyền hiện đại của Nhật, nó đi theo Cold lên lỏi qua từng phân xưởng mà cứ thấy ngỡ ngàng, mọi thứ ở đây thật tối tân. Phía trước là xe dở hàng đang bốc từng thùng lớn vào khoang để chở đi, bên này là những công nhân đang làm việc miệt mài cùng dây chuyền tự động. Trong khi Cold nói chuyện với chủ nhà máy nó nhanh chóng đi tham quan hết mọi nơi, bản tính tò mò hiện lên rõ. Sau một vòng dạo chơi, nó trở về chỗ cũ nhưng Cold đã đi đâu mất rồi, nó tìm quanh rồi chợt nhìn thấy giám đốc đang đừng gần xe dở hàng để theo dõi tình hình. Nó thở dài bước tới. Nhưng một thùng hàng từ trên cao bị nghiêng sang một bên, nó hét lớn….cảnh tượng Thoại bê bết máu lại hiện diện trong đầu nó, không suy nghĩ nhiều nó chạy lại ôm chầm lấy Cold ngã sang một bên….
======
Trật khớp...
- Thoại ơi! Không được! – nó nhắm mắt nói liên tục, như một ám ảnh.
Thùng hàng rớt xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Nếu không có nó thì không biết Cold “sẽ đi về đâu”.
Sau khi hoàng hồn, Cold nhìn sang nó.
- Di! Di ! cô không sao chứ???
- Thoại! ….
Nó nhìn Cold, hình bóng Trần Thoại lại hiện về. Nhưng sự ồn ào xung quanh đã khiến nó bừng tỉnh. Nó hốt hoảng ngồi dậy.
Cold bế nó lên xe, chân nó đã bị trật khớp không thể đi được.
- Khi cứu tôi cô không sợ sẽ chết sao?
- Anh nói cái gì thế?
- Cô đúng là gan thật! – Cold cười.
- Anh trả ơn người ta bằng cách này à?
Cold không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lái xe đi. Nó ngồi một bên, nhìn sang Cold lòng nó lại thắt lại. Biết bao giờ mới thoát khỏi cái ám ảnh này đây…
Cold bế nó vào trong phòng mình trước con mắt hình viên bi của tất cả mọi người mặc cho nó giãy nãy, la hét. Nhưng không hiểu sao nó lại nhớ về cái ngày đi chơi sở thú năm năm trước, Thoại cũng đã bế nó như thế trượt patin trước hàng trăm con mắt thiên hạ. Nếu cứ mãi như thế này, chắc nó sẽ điên lên mất…
Cold thả nó lên chiếc ghế giám đốc của mình, cởi giày nó ra rồi cầm cái chân lên ngắm nghía.
- Trời ơi! Anh đừng có hại tôi, muốn làm cái gì thế hả?
- Ngồi yên tôi coi!
Cold nhìn qua nhìn lại cái chân bị trật khớp của nó, sau một giây suy nghĩ liền cầm lên và…vặn một cái thật mạnh, tiếng kêu “rắc” xuất hiện đồng thời với việc nó hét lên kinh hoàng khiến mọi người ngoài đó dựng cả tóc gáy.
- Xong rồi!
Nó thút thít không nói được gì.
- Con gái đúng là, nước mắt chứ có phải nước mưa đâu mà muốn tuôn ra khi nào cũng được thế? – Cold thở dài
Chân nó đúng là hết đau thật.
- Đứng dậy mang giày vào rồi trở về chỗ làm việc đi!
Nó nhìn cái bản mặt lạnh lùng của Cold mà xì khói lỗ tai, nó đứng phắt dậy, đeo giày vào rồi bước ra ngoài. Mấy chị trong phòng nhìn theo rồi lắc đầu bái phục cái quan hệ kì lạ của tụi nó.
Đêm đó nó lại nằm mơ thấy Thoại…đã lâu lắm rồi nó không mơ thấy cậu ấy….có lẽ vì ban ngày nó nghĩ về Thoại nhiều quá nên ban đêm mới mơ như vậy….thật tội nghiệp….
Sáng mai tại công ty…
- Báo với chị em một tin vui!
- Trưởng phòng có chuyện gì mà tươi hớn hở thế?
- Chiều nay là sinh nhật của tôi! Mời mọi người cùng giám đốc tham gia để cho cái tuổi ba mươi xuân xanh của tôi được trọn vẹn!
- Hoan hô! Thế là sắp được ăn rồi!
Mấy chị trong phòng có vẻ hào hứng với việc này, nó thì ngây người ra, không biết có nên đi hay không…
- Em nhất định phải có mặt đó!
Trưởng phòng vỗ vai nó ra lệnh. Thế là hết đường từ chối!
Chiều.
Sau khi tan sở về nhà nó thay vội bộ áo quần đi chơi rồi chạy xe đến công ty. Mọi người sẽ tập trung ở đó để đi sinh nhật của trưởng phòng. Cold cũng có mặt. Nó ngại nhất việc đó.
Trông ai cũng đẹp hơn hẳn. Đồng phục công ty không cho phép chị em ăn diện nhiều, bây giờ có cơ hội đi chơi nên ai