Sáng hôm sau, Trần Dương mua đồ ăn sáng như ngày hôm qua, nhưng lần này, Lông Mi ở trong phòng ngủ lại không nhúc nhích chút nào. Trần Dương đi vào kêu mấy lần, nhưng Lông Mi cũng không có ngẩng đầu.
Nó bị làm sao à?
Lúc đầu Trần Dương còn tưởng rằng Lông Mi của mình bị bệnh, dù sao nửa đêm hôm qua còn ra ngoài chạy, bộ lông còn bị ướt đẫm sương. Nó thực sự bị cảm lạnh sao?
Trần Dương lo lắng Lông Mi của mình bị bệnh, định đi qua kiểm tra tình trạng Lông Mi, nhưng anh vừa đến gần, Lông Mi bất động vừa rồi đột nhiên nhảy vèo ra xa. Đôi mắt nhắm nghiền vừa rồi đang nhìn chằm chằm Trần Dương, làm gì có chỗ nào khó chịu đâu.
Nó đang… phòng bị mình sao? Trần Dương nhìn thấy sự phòng bị trong con ngươi vàng của con mèo mun.
Phòng bị? Chẳng lẽ tối qua khi đang ngủ mình đã vô tình nằm vào đuôi của nó sao? Trần Dương theo thói quen tự mình tìm nguyên nhân, tối hôm qua đi chạy về, anh hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, ngủ một giấc thật sâu, những thứ sau khi chìm vào giấc ngủ đều biến mất. Anh chỉ nhớ rằng khi anh thức dậy vào buổi sáng, Lông Mi của anh đã nằm ở đầu kia cách xa anh nhất.
Mèo là loài động vật rất nhạy cảm, tuy Lông Mi thông minh, là loài mèo có linh khí nhưng bản chất nó vẫn là một con mèo. Trần Dương không muốn sự tiếp cận của mình làm nó tức giận, vì vậy anh đã lui ra. Để bữa sáng mà mình mua cho Lông Mi ở trước cửa phòng ngủ rồi đi ra ngoài.
Trần Dương vừa rời đi, Lông Mi vừa mới cảnh giác lập tức thả lỏng, cô nằm trên mặt đất, dùng hai móng vuốt che chặt đôi mắt của mình. Đã qua cả đêm rồi, sao cô vẫn cảm thấy mắt mình cay cay, nhất là khi nhìn thấy Trần Dương thì càng cay hơn, chẳng lẽ thật sự sắp mọc kim châm à? Hơn nữa, cơ thể còn nóng, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường rất nhiều, bố chưa bao giờ nói với cô là sẽ như thế này.
“Niên Niên à, con là con gái, con gái và con trai phải giữ khoảng cách.” Năm năm trước, Bộ trưởng An An Trường Viễn vừa nhận nuôi An Niên. Khi lần đầu tiên ý thức được có người muốn theo đuổi con gái mình, Bộ trưởng An sống độc thân cả đời đã nói điều này với con gái mình.
“Phải giữ khoảng cách bao xa ạ?” An Niên vừa vào cấp ba đã rất bối rối: “Một nửa bạn học trong lớp là con trai, bạn cùng bàn con cũng vậy.”
“Bạn học thì không sao.”
“Vậy làm sao để giữ khoảng cách ạ?” An Niên không hiểu.
“Chuyện này… chuyện này… không cần đụng chạm thân thể là được.” Bộ trưởng An độc thân thực sự không biết làm thế nào để giao tiếp với con gái về tuổi dậy thì của nam và nữ, nhưng An Niên vừa ra khỏi kết giới của quỷ mèo, cô không hiểu gì cả. Nếu không dạy lại sợ cô bị chịu thiệt, đúng là rầu rĩ mà.
“Nhưng ở trường học có rất nhiều người, khi đi đường sẽ luôn gặp họ.” An Niên rất phiền não. Ngôi trường quá lớn và có hàng nghìn học sinh trong đó, bảo cô tránh tiếp xúc thân thể thì có thể hơi khó.
“Chuyện này… vô tình chạm vào thì không sao, nhưng nếu cố tình muốn đụng chạm thân thể thì không được, những người này rất đáng ghét.” Bộ trưởng An nói.
“Ồ, ra là vậy.” Chuyện này thì cô vẫn có thể làm được, vậy nên người bạn cùng bàn đưa sữa chua cho cô đã bị gãy chân.
“Ngoài ra, bố biết trước đây con cho rằng mình là một con mèo, nhưng trong xã hội loài người thì con phải mặc quần áo, không thể vì nóng mà tùy ý cởi chúng ra, con biết chưa.”
“Quá nóng cũng không được cởi ạ?” An Niên hỏi.
“Không được, không được cởi quần áo trừ lúc tắm, hơn nữa cũng không được cho người khác nhìn thấy, nhất là các bạn nam.” Bộ trưởng An nhấn mạnh điều này.
“Tại sao ạ?” An Niên không hiểu, cô đã nhìn thấy rất nhiều động vật trên núi, không ai mặc quần áo cả.
“…” Bộ trưởng An độc thân thật sự không thể bàn chuyện nam nữ với đứa con gái ngây thơ vô số tội của mình, đành phải kiếm cớ khiên cưỡng: “Nhìn thấy kim sẽ mọc trong mắt, biết đâu sẽ bị mù đó.”
An Niên bị dọa sợ mở to mắt.
Mắt mình sắp mọc kim, sắp bị mù sao? An Niên rất lo lắng.
Tất cả đều là lỗi của Trần Dương, tại sao anh tắm lại không đóng cửa? Không đúng, tại sao anh lại cởi quần áo trước mặt mình? Cũng không đúng, tại sao anh đi tắm lại cởi bỏ bùa hộ mệnh? Nếu anh không gỡ nó ra, lời nguyền của mình sẽ không thành công, nếu mình không thành công thì sẽ không chạy đến phòng tắm và nhìn thấy những thứ mà mình không nên thấy.
“Meo hu hu… meo meo hu hu…” An Niên khó chịu lăn lộn trên mặt đất: “Tất cả đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh.”
Nhưng bữa sáng rất ngon, đó là cháo hải sản. Sau khi lăn lộn trên mặt đất mấy phút, cuối cùng An Niên cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn, xuýt xoa trước bát cháo hải sản.
Quả nhiên là cháo Sơn Hải Ký, cháo hải sản ở nhà này rất khó mua, mỗi ngày chỉ phục vụ 200 bát. Lần trước cô ăn, đã phải xếp hàng lúc 4:30 sáng, nhưng cháo của Sơn Hải Ký thì siêu đắt. Bố nói làm người không thể quá xa xỉ, cho nên cô mới chỉ ăn có một lần.
An Niên thè lưỡi liếm nó, thật tươi! Nhiệt độ không quá nóng, được thổi nguội rồi, An Niên híp mắt vui vẻ, cúi đầu ăn cháo. Sau khi thỏa mãn ăn xong, món cháo hải sản thơm ngon cũng đã chữa lành thành công tâm trạng của An Niên. Cô từ bỏ kế hoạch rời khỏi nhà của Trần Dương vào ngày hôm nay, quyết định ở lại theo kế hoạch ban đầu, năm ngày sau cô sẽ khôi phục linh lực.
Mèo đều có bệnh ưa sạch sẽ, chúng thường dựa vào lưỡi để làm sạch cơ thể nhưng An Niên không phải là mèo đúng nghĩa, mặc dù cô cũng có khả năng này của mèo nhưng cô vẫn thích tắm rửa bằng nước hơn.
Ăn sáng xong, An Niên đẩy đĩa thức ăn vào góc, sau đó chạy vào phòng tắm, nhảy lên bồn rửa mặt, tự mình lau rửa cho sạch sẽ. Sau khi lau chùi xong, An Niên quan sát đôi mắt của mình trong gương, chúng tròn xoe, to tròn, sáng bóng, hình như không có bị kim chọc.
Có phải do thời gian mình nhìn thấy rất ngắn nên không có thời gian để mắt mọc kim? Chỉ nóng mà thôi?
An Niên đang vui mừng vì phát hiện của mình thì điện thoại trong không gian quỷ mèo lại đột nhiên vang lên, An Niên chạy ra khỏi phòng tắm, nhổ điện thoại ra để nghe.
“Em mèo à, em không sao chứ?” Là Thẩm Chi Ngữ gọi, nhưng là Triệu Phương nói.
“Em không sao.” An Niên có vẻ bối rối.
“Vậy sao đêm qua em không nghe điện thoại, anh lo lắng cho em cả đêm.” Triệu Phương nói.
“Tại sao anh lại lo lắng?” An Niên khó hiểu.
“Vương Thành Tài đó, hôm qua em bảo anh
và lão Thẩm đến bắt con ma đó, anh ta nói em đã bị một tên rất mạnh bắt đi. Sau đó bọn anh lập tức gọi điện thoại cho em, em không nghe, bọn anh còn tưởng rằng em gặp chuyện rồi.” Triệu Phương vội vàng giải thích.
“Em rất ổn, em không sao cả.” An Niên đáp.
Dường như Triệu Phương không hài lòng với câu trả lời của An Niên, đang định hỏi lại thì bị Thẩm Chi Ngữ ở bên cạnh giật mất điện thoại. Thẩm Chi Ngữ cẩn thận hơn Triệu Phương rất nhiều, nhìn qua video có thể thấy sơ qua quang cảnh chỗ của An Niên hôm nay cũng giống như ngày hôm qua. Vì vậy, anh ấy hỏi gần như chắc chắn:
“An Niên, bây giờ em đang sống trong nhà của người đàn ông đó à?”
“Cái gì?! An Niên sống ở trong nhà của một người đàn ông?!” Triệu Phương bị sốc.
“Câm miệng đi, gào cái gì mà gào, bây giờ An Niên đang là một con mèo.” Thẩm Chi Ngữ đỡ trán, lại muốn đổi cộng sự, sao mình lại có thể xui xẻo thành lập đội với một tên ngốc bốc đồng như vậy.
“Ồ, đúng nhỉ, cũng không đúng.” Triệu Phương chen vào trước màn hình bất chấp sự ghét bỏ của cộng sự, hỏi: “Tại sao em lại sống trong nhà của anh ta?”
“Anh ấy nghĩ em là một con mèo hoang, cho nên đã nhận nuôi em.” An Niên giải thích.
“Anh ta là người của Huyền Môn à?” Thẩm Chi Ngữ cũng hỏi, với linh khí mạnh mẽ có thể chống lại lời nguyền mèo mun của An Niên, xem ra linh lực của anh ta không thấp.
Có lẽ anh ta đã nhìn thấy sức mạnh tâm linh của An Niên và muốn lấy An Niên làm vật nuôi. Đối với việc phát hiện bản thể của An Niên là người, Thẩm Chi Ngữ cũng không lo lắng, dù sao bây giờ cũng không có chuyện quái vật biến thành tinh, hơn nữa sự tồn tại của An Niên chính là bí mật của toàn bộ Cửu Bộ, bên ngoài có rất ít người biết đến.
“Không phải, anh ấy là một người bình thường, nhưng trên người anh ấy có một tấm bùa hộ mệnh rất mạnh.” An Niên giải thích.
“Thì ra là như vậy.” Thẩm Chi Ngữ quét qua sợi xích trên cổ con mèo mun trong video, không khỏi nheo mắt lại, đeo cả thẻ con mèo rồi, xem ra An Niên rất tin tưởng người này: “Vậy được rồi, em nghỉ ngơi đi nhé.”
Nói xong, Thẩm Chi Ngữ trực tiếp cúp điện thoại, Triệu Phương ở bên cạnh có hơi bất mãn hỏi: “Sao lại cúp máy nhanh như vậy, tôi còn có việc muốn hỏi mà.”
“Cậu muốn hỏi gì?” Thẩm Chi Ngữ cất điện thoại.
“Tôi vẫn chưa hỏi người đàn ông đó là ai.” Triệu Phương đáp.
“Chuyện này không cần hỏi, có thể tra.”
“Trực tiếp hỏi chẳng tiện hơn à, tra cái gì mà tra.” Triệu Phương tức giận nói.
“Nếu như cậu hỏi, sau này sẽ không dễ dàng hoạt động.” Thẩm Chi Ngữ nói một cách bí mật.
“Hoạt động? Cậu định làm cái quái gì đấy?” Khi Triệu Phương nhìn thấy biểu cảm này của Thẩm Chi Ngữ, anh ấy biết rằng tên này lại sắp chơi người ta rồi.
“Không phải Bộ trưởng An nói nếu ai có thể tìm được cộng sự thích hợp cho An Niên thì tiền thưởng sẽ là 100.000 tệ sao?” Thẩm Chi Ngữ sờ cằm, đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Đội cảnh sát hình sự.
Vào ngày này, Trần Dương đã thụ lý vụ án hình sự đầu tiên sau năm mới, đó là năm cái chết ngoài ý muốn của sở cảnh sát khu Bình Nang của thủ đô đệ trình. Người chết trong năm vụ này đều liên quan đến cùng một người phụ nữ, nhưng cảnh sát không tìm được chứng cứ nên giao cho đội cảnh sát hình sự.
Trần Dương đã dành hai tiếng đồng hồ để nghiên cứu thông tin trong hồ sơ vụ án, càng xem qua, vẻ mặt của anh càng trở nên nghiêm nghị.
“Khưu Hằng, bên sở cảnh sát Bình Nang có khẩu cung của nghi phạm không?” Trần Dương hỏi Khưu Hằng ở bên cạnh, anh ấy cũng đang xem tài liệu.
“Có, ở chỗ em này.” Khưu Hằng đưa tài liệu khẩu cung cho Trần Dương.
Trần Dương đọc nhanh khẩu cung và cau mày: “Khẩu cung chẳng thể hiện được điều gì.”
“Nhưng người phụ nữ này thực sự đáng ngờ, năm người chết liên tiếp là mục tiêu trong buổi xem mắt của người phụ nữ này, tất cả bọn họ đều bị giết vào ngày hôm sau buổi xem mắt.” Khưu Hằng chỉ vào hồ sơ và phân tích.
“Nhưng mỗi khi sự việc xảy ra, nghi phạm đều có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm. Kết quả khám nghiệm tử thi và khám nghiệm hiện trường do bác sĩ pháp y đưa ra cũng cho thấy người chết vì tai nạn.” Trần Dương phân tích:
“Chỗ khả nghi duy nhất có lẽ là chỗ tất cả năm người đã chết đều có liên quan đến nghi phạm và ba người đã chết cuối cùng đều nhận được giấy báo tử từ nghi phạm trước khi chết.”
“Đúng vậy, điều quan trọng hơn là giấy báo tử của ba người chết cuối cùng này giống hệt như giấy báo tử của người phụ nữ này.” Khưu Hằng thở dài:
“Nhưng người phụ nữ này cũng ghê thật đấy, một tuần đi xem mắt tận năm lần. Hai lần còn được kết nối cách nhau một tiếng, hiệu quả này cũng cao quá.”
“…” Trần Dương lạnh lùng liếc nhìn Khưu Hằng.
“Khụ… Lão đại à, anh nói xem liệu có phải một người đàn ông nào đó phải lòng người phụ nữ này, ghen tuông mù quáng với người xem mắt với cô ấy, nên đã giết người để trút giận.” Khưu Hằng chỉ vào bức ảnh của nghi phạm và nói: “Dẫu sao, người phụ nữ này cũng xinh đẹp mà.”
“Hay là tôi sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt với cô ấy nhé.” Trần Dương hỏi.
“Lão đại à, em sai rồi.” Khưu Hằng nhát gan, người phụ nữ này đã xem mắt năm lần và cả năm người đó đều chết, không một ai sống sót. Còn ghê gớm hơn cả Hắc Quả Phụ, sao anh ấy dám chứ.
“Đi, đến Bình Nang.” Khẩu cung mà đồn cảnh sát đưa ra hầu như không hữu ích, Trần Dương dự định sẽ trực tiếp đến gặp người trong cuộc.