Lê Nhất quay về phòng học với câu "chẳng qua cũng chỉ như thế".
Lần đầu tiên cô cảm thấy chỉ số IQ của mình thấp.
Câu nói này của Kiều Mộ Dương tuyệt đối không phải câu châm chọc đơn giản, về phần có ý khác thì cô không có chút nào suy đoán được.
Mãi đến giờ nghỉ trước giờ tự học buổi tối, phần lớn các bạn học trong lớp đều đến căn tin và quầy bán quà vặt, biệt đội ăn kem cũng không thấy bóng dáng đâu.
Ánh trời chiều khúc xạ trên bàn học, sách giáo khoa Lê Nhất đặt trên bàn nửa sáng nửa tối.
Cô nằm sấp trên bàn học, đeo tai nghe muốn ngủ một lúc.
Hai giờ sáng đêm qua cô mới ngủ, lúc này đầu óc hơi choáng váng.
Cô vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt kiêu ngạo của Kiều Mộ Dương.
Cô rất vui vẻ nghĩ, may mà lúc cô diễn thuyết ở vòng hai, cái người này không có mặt ở hiện trường.
So với sự châm biếm không hiểu rõ tình hình của cậu, nếu như cậu nhìn thấy sự yếu đuối của cô mới càng khiến cho cô để tâm.
Ba người biệt đội ăn kem mang bữa tối cho Lê Nhất, đi vào phòng học nhìn thấy cô đang ngủ thì tự giác nhẹ tay nhẹ chân.
Thiệu Tinh Tuyền thấy Lê Nhất đeo tai nghe thì thấp giọng dặn dò Cao Phi: "Lê Nhất thi đấu thua, trong lòng nhất định không vui.
Lát nữa cậu đừng chọc cô ấy chuyện này."
Cao Phi hỏi: "Cậu cảm thấy cô tiên sẽ để ý đến loại thành thích thi đấu nhỏ này hả? Hay là cậu cảm thấy cô ấy muốn đi Thượng Hải cùng với Kiều Mộ Dương?"
"Cô ấy vừa không thích Kiều Mộ Dương, cũng không muốn giúp nhiều cô gái đưa thư tình cho cậu ấy." Phí Nhã nhắc lại chuyện xưa.
"Cũng phải, Lê Nhất của chúng ta là người có tâm trong sáng số một." Ngón tay Thiệu Tinh Tuyền chỉ chỉ về phía lớp bên cạnh: "Chắc bây giờ chị Lục cười như điên rồi nhỉ?"
Phí Nhã: "Buổi tối về nhà chắc chị Lục bắn pháo hoa chúc mừng ấy chứ.
Hứa Gia Thời đứng thứ ba, cô ta đánh bại hoa khôi trường chiếm được slot quý giá này, sợ rằng đây mới là chuyện cô ta vui nhất đấy."
"Hai người bọn họ có chuyện à?" Cao Phi hỏi.
Thiệu Tinh Tuyền: "Hội diễn văn nghệ hôm Nguyên đán ấy, hai cô ấy tranh cử nữ dẫn chương trình, cuối cùng không phải là Hứa Gia Thời được chọn thôi sao, mối thù bắt đầu từ đó."
Cao Phi chậc lưỡi: "Con gái bọn cậu thật nhàm chán, con trai bọn tớ sẽ không bởi vì cạnh tranh mà trở mặt."
Phí Nhã: "Ai nói sẽ không, hai hôm trước kiểm tra môn Vật lý lớp 8 đấy, Kiều Mộ Dương đứng đầu, Kỷ Tư Viễn ít hơn cậu ấy ba điểm, cậu không phát hiện hai hôm nay sắc mặt của Kỷ Tư Viễn đặc biệt kém sao.
Hơn nữa tớ nghe nói Kỷ Tư Viễn chưa bao giờ nói chuyện với Kiều Mộ Dương."
"Ôi trời nói đại thần Kỷ làm gì, cho dù Lê Nhất thi tốt hơn cậu ta, cậu ta cũng canh cánh trong lòng."
Lúc này Lê Nhất bỗng dưng ngẩng đầu lên, lấy tai nghe ra hỏi Thiệu Tinh Tuyền: "Tháng trước dì cả của chúng ta cùng nhau đến phải không?"
Thiệu Tinh Tuyền gật gật đầu: "Đúng vậy, tớ có ghi lại nữa."
"Vậy tháng này cậu đến chưa?"
"Đến lâu rồi, hôm nay đã ba mươi rồi đó, cậu còn chưa đến hả?"
Cao Phi dường như biết được bí mật lớn khủng khiếp gì đó, lấm la lấm lét hạ giọng hỏi Lê Nhất: "Không phải cậu có rồi chứ? Thảo nào gần đây không có tinh thần."
Lê Nhất liếc cậu ta một cái: "Đúng vậy, có rồi, cậu đoán của ai?"
Cao Phi cười bỉ ổi vô cùng, "Dù sao cũng không phải của tớ."
Lê Nhất cầm lấy sách giáo khoa đập đầu Cao Phi, cậu ta nhạy bén né tránh, bàn tay to kiềm chế cổ tay Lê Nhất...
"Ôi ôi ôi, Kiều Mộ Dương đến kìa." Sau khi Phí Nhã thấp giọng thông báo bèn giơ tay vẫy vẫy cậu.
Có giao tình từ trận bóng lần trước ở kỳ nghỉ hè, Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền đều ngầm thừa nhận hai cô xem như là nửa bạn của Kiều Mộ Dương.
Mỗi lần cậu nhìn thấy hai cô ở trong trường cũng sẽ càng khách sáo hơn so với các bạn học khác một chút.
Lê Nhất giãy cổ tay khỏi móng vuốt của Cao Phi, ngồi thẳng người rồi đeo tai nghe vào lần nữa.
Thái độ của cô đối với Kiều Mộ Dương y hệt hai chữ —— không nhìn.
Kiều Mộ Dương thấy thế, sau khi chào hỏi với mấy người khác xong thì cực kỳ không kiên nhẫn kêu tên Lê Nhất một tiếng.
Cậu tựa lên khung cửa, lo lắng Lê Nhất không nghe thấy nên lại hất cằm truyền tín hiệu cho Cao Phi.
"Lê Nhất, Tiểu Kiều tìm cậu." Cao Phi kéo kéo đuôi ngựa của Lê Nhất.
Lê Nhất đứng dậy, chỉ tháo một bên tai nghe rồi chậm rì rì đi ra khỏi phòng.
Cô không liếc mắt mà đi qua Kiều Mộ Dương, chống lên lan can nhìn về phía xa xa, bắt chước giọng điệu không kiên nhẫn của cậu: "Có chuyện gì sao?"
"Buổi tối chú Lê không rảnh đến trường đón cậu nên nhờ tớ chuyển lời nói cậu một tiếng."
"Sao ông ấy không trực tiếp nói cho tớ biết?" Lê Nhất quay đầu, Kiều Mộ Dương đang nhấc chân chuẩn bị đi.
"Tự mình xem điện thoại." Thiếu niên cũng không quay đầu lại.
Lúc này Lê Nhất mới nhớ đến trước khi thi đấu vào buổi chiều cô đã tắt máy.
Quay lại phòng học, Thiệu Tinh Tuyền hỏi Lê Nhất: "Nếu Kiều Mộ Dương đã quen biết với cậu, tại sao lại không chuyển đến lớp mình mà muốn đến lớp 8 vậy? Chuyển đến trường mới, có nhiều người quen tốt hơn chứ."
Mấy hôm trước Lê Mạn nói, lúc đó lãnh đạo trường của Minh Thành đặc biệt để cho Kiều Mộ Dương đến lớp có nhiều học sinh mũi nhọn.
Nói lớp 7 có Lê Nhất, lớp 8 có Kỷ Tư Viễn, hai lớp này để cho cậu chọn, là bản thân cậu chọn lớp 8.
Lê Nhất nghĩ, cái người này không quan tâm trường mới có người quen hay không.
Cậu chọn lớp 8 nói không chừng còn lo lắng ở cùng một lớp với cô sẽ không được tự nhiên ấy chứ.
"Có thể điều hoà của lớp 8 tốt hơn." Lê Nhất giải thích một cách vô nghĩa.
"Hả?"
Lê Nhất xoè tay: "Cậu ấy là thể chất người già, mùa đông sợ lạnh."
-
Vừa mới vào tháng chín, sự khô nóng của mùa hè rút đi được một nửa, Thanh Xuyên vào sớm tối đều phảng phất chút trời thu mát mẻ.
Ngày đầu tiên Tùng Lam đi khai giảng ở trường mới rồi đăng một tin tràn đầy sức sống lên vòng bạn bè.
Lê Nhất bấm thích cho cô ấy đầu tiên xong rồi lướt xuống, lướt đến tấm ảnh Giang Sùng đăng vào một tiếng trước, là ảnh chụp chung của anh ấy và Cam Đường.
Hai trạng thái cách nhau không xa đều là hành trình tinh thần đẹp đẽ.
Lúc xuất hiện cùng nhau lại có cảm giác thổn thức.
Trải qua buổi tụ tập nhỏ ở bờ sông tối đó, Lê Nhất đã không còn lo lắng tâm lý của Tùng Lam sẽ mất cân bằng sau khi rơi giấc mộng.
Cô chỉ là nuối tiếc tình đơn phương đầu tiên mà mình chứng kiến sắp kết thúc BE.
Lê Nhất vốn dĩ cho rằng tính khiêm tốn ngày thường của Giang Sùng sẽ không làm ra mấy hành động thể hiện ân ái trong vòng bạn bè.
Nhìn thấy tin này, cô nghĩ anh ấy nhất định rất thích rất thích bạn gái của anh ấy.
Sau khi cô mang theo tâm trạng chúc phúc bấm thích cho Giang Sùng thì trong cột thích nhảy ra nickname của một người quen thuộc khác —— Chẳng qua cũng chỉ như thế.
Đây là Lê Nhất ghi chú mới cho Kiều Mộ Dương, cách dùng mới của gậy ông đập lưng ông.
Lê Nhất còn rất tán thưởng hành động tràn ngập hẹp hòi này của bản thân.
Tối nay Kiều Tụng Văn mời Lê Lãng và Lê Nhất ăn cơm, Lê Nhất lại dùng cái câu "chẳng qua cũng chỉ như thế" này một lần nữa.
Cuối tháng tám lớp 12 tiến hành kỳ thi sơ khảo, Lê Nhất lại tuột xuống hạng hai toàn khối, Kỷ Tư Viễn vẫn như mong muốn đứng đầu lại một lần nữa.
Mà Kiều Mộ Dương – giống mới với phong thái hắc mã – bởi vì điểm Ngữ văn quá mức thấp nên xếp thứ 27.
Trên bàn cơm, Kiều Tụng Văn đau đầu nhờ Lê Nhất bổ túc Ngữ văn giúp Kiều Mộ Dương, đặc biệt là làm văn.
Lần thi sơ khảo này, phần làm văn của Kiều Mộ Dương bị phê nặng nề bởi giáo viên dạy Ngữ văn lớp 8.
Nghe nói cậu viết văn nghị luận không theo quy định, mà là viết bài văn theo hướng bình luận phê phán thói hư tật xấu hiện nay, viết về thông tin đặc biệt mang tính nhạy cảm gần đây.
Nguyên văn của giáo viên dạy Ngữ văn lớp 8 là —— "Kiều Mộ Dương, kỳ thi đại học nếu như em dám viết văn như vậy, người ta sẽ đi kiểm tra đồng hồ nước nhà em đấy! Em có biết tại sao lại kêu là kiểm tra đồng hồ nước không? Một người vị thành niên chưa đủ mười tám tuổi, em quan tâm đến những tin tức nhạy cảm này làm cái gì? Em về hỏi bố em một chút xem, nếu ông ấy nhận được một bản thảo như này, ông ấy có dám phát ra không?"
Lê Nhất nghe nói âm thanh rít gào của giáo viên Ngữ văn lúc đó cũng vang xa đến lớp học bên cạnh văn phòng.
Kiều Tụng Văn nói như vậy, Lê Nhất thầm nghĩ, 80% lời phàn nàn của giáo viên Ngữ văn đã báo đến chỗ ông ấy.
Kiều Mộ Dương giống như không nghe thấy câu này của Kiều Tụng Văn, nghiêm túc ăn từng miếng bánh ngọt ở trước mặt.
Lúc giờ ra chơi tối nay cậu có đi chơi bóng, chỗ bả vai đồng phục có vết bẩn màu xám bóng rổ dính lên, cậu hoàn toàn không nhận ra, cũng không quan tâm.
Mà lúc Lê Nhất đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của Kiều Tụng Văn, cậu lại giành mở miệng trước, cậu nói: "Không cần làm phiền cô ấy, con tự suy xét."
"Phải, dù sao tớ làm văn chẳng qua cũng chỉ viết được như thế." Lê Nhất nhanh chóng tiếp lời.
Kiều Mộ Dương buông thìa xuống ngẩng đầu lên, bình tĩnh liếc mắt nhìn Lê Nhất một cái,