Trước khi sắp đến năm mới, Thanh Xuyên đón trận tuyết đầu mùa.
Lê Lãng giẫm tuyết về, đặc biệt mua khoai lang nướng bên ngoài tiểu khu cho Lê Nhất và Lê Mạn đang nghỉ ngơi ở nhà.
Gần đây tâm trạng Lê Mạn không tốt, kỳ thi giữa kỳ toàn thể lớp bọn họ biểu hiện bình thường.
Khoảng thời gian gần đây lãnh đạo nhà trường nhìn chằm chằm lớp bọn họ vô cùng gắt, yêu cầu cô ấy nhất định phải ra sức nâng tỷ lệ lên.
Cô ấy bận, Kiều Tụng Văn càng bận hơn.
Tần suất hai người bọn họ hẹn hò suy giảm, vấn đề vắt ngang giữa hai người vẫn luôn không tìm được cơ hội giải quyết.
Nghe nói Kiều Tụng Văn có ý ổn định với Lê Mạn, Lê Lãng lại bắt đầu không vui lòng với hôn sự này.
Ông ấy nói với Lê Mạn: "Cậu ta là đàn ông già 40 tuổi có một đời vợ đương nhiên là rốt ruột rồi.
Nhưng mà em còn trẻ, em theo tiết tấu của bản thân mình, muốn yêu thì yêu, không muốn yêu thì chia tay.
Em vui vẻ là được."
Cả ngày Lê Nhất nghe Lê Lãng hình dung Kiều Tụng Văn là người đàn ông già có một đời vợ, nghĩ thầm, nếu như bố tái hôn cũng là người đàn ông già có một đời vợ, đến lúc đó người ta cũng xoi mói bố, xem bố lấy lý do thoái thác gì.
Hai cô cháu tâm linh tương thông, Lê Mạn gặm củ khoai lang khinh bỉ Lê Lãng: "Anh, anh là đàn ông già.
Sau này anh ngàn vạn lần đừng tìm ai nhỏ hơn mình quá nhiều, nếu không kết cục của cuộc hôn nhân thứ hai chắc chắn sẽ thảm hơn anh Kiều nhiều."
"Anh không có phong lưu như dẫn chương trình Kiều, chuyện trâu già gặm cỏ non này anh không làm được." Lê Lãng bắt chéo chân, thật lòng nói: "Đời này anh có ba người phụ nữ, vậy là đủ rồi."
Trong lòng Lê Nhất và Lê Mạn biết rõ, ba người phụ nữ này, có hai người đang ngồi trước mặt ông.
Một người còn lại mặc dù đã an giấc ngàn thu, nhưng mãi mãi sống trong lòng ông.
Lê Lãng của trước kia không phải là một người bố xứng chức, nhưng tuyệt đối là một người chồng một lòng một dạ.
Lê Nhất từng nghe bà nội đã mất nhắc đến, Lê Lãng lúc trẻ vì mẹ cô mà đã phạm một sai lầm rất lớn nên ảnh hưởng đến tiền đồ sau này.
Nhưng Lê Lãng chưa bao giờ đem những năm không thuận lợi này đổ lỗi cho chuyện đấy cả.
Về phần năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ngay cả Lê Mạn cũng không biết rõ.
Mấy tháng nay có sự nuông chiều của bố, cho dù làm chuyện gì Lê Nhất cũng đều tràn ngập lo lắng.
Từ sau khi mẹ đi, tâm lý của cô chưa từng thoải mái như nửa năm này.
Chính vì có sự tự tin như vậy, khiến cô mới có thêm phần tự tin trong sáng khi đối mặt với thiếu niên mình thích.
Nghĩ đến khoảng thời gian này Lê Lãng không đi đón mình tan học, có lẽ lâu rồi chưa nhìn thấy xe của Lê Lãng, Lê Nhất liền nhiều lời hỏi một câu xe đi đâu rồi.
"Xe hả, bán rồi." Lê Lãng lại an ủi con gái, "Bố sẽ lại kiếm nhiều tiền mua chiếc xe tốt hơn cho con ngồi."
Lê Mạn nghe vậy thì trừng mắt, "Bán xe rồi? Anh sẽ không lại lấy tiền đi đầu tư vào sản phẩm hư cấu gì đó chứ.
Em đã sớm phân tích với anh rồi, chuyện này không có pháp luật giám sát, không đáng tin cậy, bảo anh đừng đầu tư thêm nữa..."
"Yên tâm đi, ông chủ anh dẫn anh theo kiếm không ít tiền, anh ấy sẽ không hãm hại anh.
Hơn nữa anh tương đương với việc lấy tiền kiếm được đi đầu tư, không lỗ đâu."
Cứ nói đến vấn đề này hai anh em đều bắt đầu tranh chấp.
Lê Nhất mở máy tính lên tra công ty trong miệng Lê Lãng, thông tin xuất hiện trên mạng lúc này đều là mặt tích cực.
Cô vừa định nói Lê Lãng chút gì đó thì trong nhà lại cúp điện.
"Cái tiểu khu quỷ gì thế, trời lạnh như vậy mà còn cúp điện sẽ chết người mất!" Lê Lãng phát tiết sự không vui khi cãi nhau với em gái ra bên ngoài cửa sổ, sau khi cảm xúc ổn định lại quăng ra lời sang, "Muộn nhất mùa đông năm sau, anh nhất định sẽ để hai người vào ở nhà mới."
Dứt lời Lê Lãng ra khỏi nhà.
Khoai lang nướng ông ấy mua về đã nguội ngắt, Lê Mạn cắn một miếng, khó mà nuốt trôi.
-
Giao thừa hôm nay, Minh Thành theo thường lệ sẽ đi học vào buổi sáng, buổi chiều tổ chức Hội diễn Văn nghệ Nguyên đán.
Học sinh lớp 12 dốc sức chạy nước rút cho kỳ thi đại học nên chỉ lấy thân phận khán giả tham gia bữa tiệc.
Trên sân khấu các đàn em say sưa biểu diễn, bọn họ ở dưới hoặc là xoi mói hoặc là buồn ngủ.
Cao Phi rõ ràng thề rằng nếu nhắc Hứa Gia Thời nữa sẽ tát vào mặt.
Nhưng khi nhìn thấy người dẫn chương trình trên sân khấu, lại không nhịn được cảm thán nữ dẫn chương trình đêm hội Nguyên đán Hứa Gia Thời có phong thái ra sao.
Thiệu Tinh Tuyền và Phí Nhã nhận xét từng tiết mục của năm nay, liên tục cảm thán chất lượng tiết mục năm nay không bằng năm trước.
Lê Nhất ở bên cạnh nghe ngáp suốt, nói: "Xem xong tiết mục này trốn đi, quay về phòng tớ giảng bài môn Toán hôm qua cho ba cậu."
"Trời đất ơi, vất vả lắm mới có buổi chiều thả lỏng, cô tiên cậu muốn bức tử ai hả!" Phí Nhã ngửa đầu giả khóc.
Thiệu Tinh Tuyền khôn ngoan giơ tay: "Tớ đi với cậu, tớ yêu học tập."
Cao Phi khua tay to: "Anh đây không đi, thích thi cuối kỳ gì chứ gì chứ."
Nói xong cậu ta liếc mắt sang lớp 8 bên cạnh, người đến lác đác chẳng có mấy.
Hôm nay Nhất Trung Thành phố đến Minh Thành giao lưu thi đấu, đội bóng rổ đặc biệt kêu Kiều Mộ Dương và Kỳ Tri Nhiên đi giữ thể diện.
Các bạn nữ lớp 8 đều đi làm cổ động viên cho hai người này.
"Tớ đến sân bóng rổ đây, ai đi không?" Cao Phi giựt dây các cô gái.
Phí Nhã "Tớ đi với cậu tớ đi với cậu."
Thiệu Tinh Tuyền liếc mắt nhìn Lê Nhất một cái: "Nếu không chúng ta cũng đi đi? Nửa tiếng nữa bắt đầu thi đấu bóng rổ rồi."
Lê Nhất đợi câu nói này của Cao Phi từ lâu, giả vờ như nhìn nhìn đồng hồ rồi giả dối nói: "Vậy các cậu đi trước đi, tớ về lớp lấy bài thi."
Đi qua bên ngoài phòng học lớp 8, Lê Nhất nhìn thấy cái ly nước mà cô tặng cho Kiều Mộ Dương, an an ổn ổn để ở trên cửa sổ bên cạnh bàn học của cậu.
Sáng sủa sạch sẽ, cái ly phong phú sắc màu này có vẻ đặc biệt chói mắt.
Lê Nhất cảm thấy mỹ mãn, ngâm nga bài hát đi về phía phòng học lớp mình.
Lục Giai Thuần xuất hiện ngay chỗ rẽ, gọi cô lại.
Lần thi tháng trước Lục Giai Thuần phát huy rất tốt, tổng điểm lọt vào top 10, tiếng Anh chỉ thấp hơn Lê Nhất hai điểm.
Cô ta vừa mới trở lại từ văn phòng giáo viên, trong tay còn cầm bài thi Vật lý hôm qua.
"Vào lớp tớ ngồi một lát?" Lục Giai Thuần thành ý mời.
Lê Nhất cảm thấy khá kỳ quái bèn nói: "Không đi đâu, cậu có chuyện muốn nói?"
"Kết quả thi Ielts của Kiều Mộ Dương đã có, chuyện này cậu biết không?" Thực ra Lục Giai Thuần cũng vừa mới biết.
Ban nãy ở trong văn phòng giáo viên, Từ Lịch nói chuyện giúp Kiều Mộ Dương chuẩn bị hồ sơ xin du học, cảm thán với giáo viên khác, lớp 8 mất đi hạt giống tốt như vậy không tham gia thi đại học, thật sự đáng tiếc.
Sau đó lại khen thành tích Ielts xuất sắc của Kiều Mộ Dương với giáo viên khác.
Tính kỹ thì quan hệ cá nhân của Kiều Mộ Dương và Lê Nhất cũng không tính là nhiều.
Cậu chưa bao giờ nói chuyện cậu muốn ra nước ngoài du học với Lê Nhất.
Mặc dù chuyện này gần như là ván đã đóng thuyền, nhưng cậu không chính miệng nhắc đến, Lê Nhất cũng sẽ không có lý do đi hỏi.
Hiện tại nghe Lục Giai Thuần nhắc đến, cảm xúc Lê Nhất hơi vi diệu.
"Không rõ lắm." Lê Nhất cười cười, lại nói: "Tiếng Anh cậu ấy tốt như vậy, chắc là thi rất tốt."
"Cho nên cậu ấy không nói cho cậu biết?" Lục Giai Thuần khinh thường nói.
"Tại sao cậu ấy phải nói cho tớ biết?" Lê Nhất khó hiểu.
Lục Giai Thuần mím môi, cúi đầu cười một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Được rồi, không phải cậu."
"Có ý gì?" Lê Nhất đầu đầy chấm hỏi.
Lục Giai Thuần nhún vai một cái: "Không có gì.
Kiều Mộ Dương không tham gia thi đại học, cậu sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh trong danh sách cử đi học, cậu có thể bắt đầu chúc mừng sớm được rồi."
Lê Nhất căn bản không nghĩ tới cái này, cười gượng một tiếng rồi xoay người quay về phòng học lớp mình.
Tuyết bên ngoài cửa sổ vẫn rì rào rơi, một ngày cuối cùng của năm cũ, thế giới đang hướng về năm mới trong tiết trời trắng xoá.
Cuốn lịch trong phòng học sẽ đổi thành cái mới vào ngày mai, rốt cuộc bọn họ cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần, cũng cách ngày gặp lại càng ngày càng xa.
Lê Nhất ngồi trong phòng học nhìn tuyết một lúc, đang định đứng dậy đi đến sân bóng rổ thì Kiều Mộ Dương đi qua hành lang.
Cô đoán cậu quay về lấy đồ nên đứng chờ ở hành lang.
Gió lạnh đập vào mặt, một trận tuyết bay tới, cô che mặt trốn ra sau.
Tuyết trên sàn nhà tan thành nước nên cô trượt chân, có hơi không đứng vững.
Cánh tay cô bị người ta giữ chặt, người đến lạnh lùng nói: "Đứng đây làm gì? Không lạnh à?"
Lê Nhất quay đầu lại, Kiều Mộ Dương hơi nhíu mày.
Làn khí trắng thở ra bị gió thổi tan lộ ra gương mặt khí khái bức người.
"Đợi cậu." Có cảm xúc nào đó quấy phá, lần đầu tiên cô nói quả quyết như vậy.
Thiếu niên thả lỏng ấn đường, "Vậy đi thôi.
Tớ đoán cậu là muốn đi xem bóng."
Bọn Cao Phi đã đến sân nên lời này của cậu rất hợp logic.
Lê Nhất theo sát sau lưng cậu.
Gió lạnh thổi tỉnh đầu, cô bổ sung thêm một câu: "Tớ đi tìm bọn Phí Nhã."
Kiều Mộ Dương quay đầu lại đợi cô theo kịp, thấy bài thi trong tay cô thì cười hỏi: "Không phải cậu muốn giảng đề cho bọn họ ở sân bóng chứ?"
"Đúng."
"........." Kiều Mộ Dương khẽ cười một tiếng, "Không có hứng thú xem thi đấu?"
Lê Nhất bắt chước cách cười của cậu, nói: "Cậu không cần thi đại học, không hiểu mấy người cần phải thi đại học như bọn tớ, phải giành giật từng phút từng giây."
"Vậy à." Kiều Mộ Dương bĩu môi, qua mấy giây đột nhiên dừng bước quay đầu lại, hơi híp mắt nhìn Lê Nhất: "Cậu nghe ai nói tớ không cần thi đại học?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lê Nhất cười rất tự nhiên.
Thiếu niên không cho Lê Nhất cơ hội nhìn thẳng quá nhiều, xoay người, nhẹ nhàng nhảy xuống bậc thang, "Chuyện này không chắc đâu, không chừng sang năm cậu gặp tớ ở kỳ thi đại học đấy."
Lê Nhất theo cậu xuống lầu, lại muốn hỏi cái gì đó nhưng khó mà sắp xếp câu từ rõ ràng.
Bỏ đi, còn hỏi gì nữa.
Cậu đã nói như vậy, cho dù tương lai thế nào, hiện tại đây là câu trả lời tốt nhất.
Từ đầu đến cuối chưa đến mười phút, một tầng sương mù tụ lại rồi tan ra, cho dù chỉ là tạm thời tan đi, Lê Nhất cũng cảm thấy ngày cuối cùng của năm cũ, trong giờ phút quan trọng kết thúc một năm tốt đẹp, ông Trời quả nhiên thương xót cô.
-
Tiếng chuông mười hai giờ đêm vang lên, Lê Nhất trốn vào trong chăn nghe tiếng pháo hoa bên bờ sông.
Cô nhớ năm đó đón giao thừa, mẹ dẫn cô đến bờ sông xem pháo hoa, lần đầu tiên cô học cách cầu nguyện
Điện thoại rung không dứt, mọi người đang chúc mừng năm mới với nhau.
Cô không bấm mở xem cái nào, tầm mắt dừng ở khung ảnh cũ trên bàn học, nhìn chằm chằm vào mẹ đang mỉm cười trong tấm ảnh.
"Mẹ ơi, cầu nguyện với mẹ là linh nhất.
Trước tiên mẹ đừng trách con yêu sớm được không ạ? Con không làm chậm trễ việc học, con thật sự rất thích cậu ấy.
Nếu cậu ấy có thể ở lại trong nước học đại học, vậy xin mẹ phù hộ cho con và cậu ấy đều có thể phát huy bình thường.
Chỉ cần phát huy bình thường, con nhất định có thể học cùng một trường với cậu ấy.
Mà nếu như cậu ấy nhất định phải ra nước ngoài đi học, vậy cũng xin mẹ phù hộ cho cậu ấy vạn sự suôn sẻ, tiền đồ như gấm.
Năm nay sẽ là một năm tốt, phải không, mẹ."
Lẩm bẩm xong, Lê Nhất quấn mình trong chăn ấm.
Chỉ chốc lát sau, hai anh em bên ngoài phòng lại lên tiếng.
Lê Nhất nghe Lê Mạn dặn dò Lê Lãng: "Ngày mai đến nhà họ Kiều ăn cơm, cả nhà bọn họ đều có mặt.
Ngàn vạn lần anh đừng chào hàng những sản phẩm đấy của anh với người ta, biết không? Đừng để người ta chê cười."
"Chê cười? Nhà họ Kiều không thích tiền không thiếu tiền? Đừng nâng nhà bọn họ lên cao như vậy, em còn chưa gả qua đó đâu đấy."
"Anh, em nói nghiêm túc.
Mặc dù tạm thời em vẫn không muốn lấy chồng, nhưng mà nếu anh Kiều đã mời nhà mình đến ăn cơm, có nghĩa là anh ấy có thành ý.
Em cũng không muốn đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì khiến anh ấy khó xử."
"Được rồi được rồi, biết rồi.
Trong lòng em chỉ có anh Kiều của em thôi, cậu ta là người đàn ông quan trọng hơn anh trai ruột của em đây."
Đợi sau khi hai anh em kết thúc chủ đề này, Lê Nhất mới đẩy cửa ra hỏi: "Ngày mai chúng ta phải đến nhà chú Kiều ăn cơm ạ?"
"Phải, vốn dĩ định ăn trong Tết, nhưng mà nghỉ đông Tiểu Kiều phải đến Quảng Châu ở cùng với mẹ thằng bé, cho nên dời đến