Lúc Lê Nhất trở lại bên cạnh hai người, trùng hợp nghe thấy cái tên "Zoe" này từ miệng Lục Tự.
Nội dung khác cô không nghe rõ, cũng chỉ nghe thấy được cái tên này.
Cô nhận lấy thẻ phòng mà Kiều Mộ Dương đưa, hỏi kế hoạch buổi chiều là gì.
Kiều Mộ Dương nói: "Em vẫn còn chưa nghe giải thích dự án ở hiện trường của bọn anh, buổi chiều chúng ta tiến hành, OK không?"
"Được." Lê Nhất cầu còn không được.
Nhưng Lục Tự lại từ chối: "Tôi mệt, buổi chiều hai người nói đi.
Tôi ngủ một giấc đã, sau đó đi ngắm mặt trời lặn."
Anh ta có suy nghĩ gì, trong lòng Kiều Mộ Dương rõ ràng, vui vẻ đồng ý.
Nhưng Lê Nhất lại cảm thấy Lục Tự không có mặt thì không thoả đáng bèn nói với Lục Tự: "Anh cũng là nhân vật nòng cốt, vẫn là có mặt thì tốt hơn."
"Không không không, một mình cô có mặt, Kiều tổng của chúng tôi phát huy càng tốt hơn."
Lê Nhất: "............."
Ăn bữa cơm trưa đơn giản xong, Lê Nhất trở về phòng chỉnh lý lại tài liệu dự án.
Phí Nhã gọi điện thoại tới, nói ngày mai cô ấy xuống máy bay, muốn Lê Nhất đến đón cô nàng.
"Biết rồi." Lê Nhất đeo tai nghe, đang gõ gõ đánh đánh trên laptop, "Ngài còn có gì phân phó không ạ?"
Phí Nhã hỏi: "Tiểu Kiều có rảnh không? Cậu với cậu ấy cùng tới đón tớ nha."
"Cái này cậu phải hỏi cậu ấy."
"Hai cậu gặp nhau chưa?"
"Gặp rồi"
"Thế nào?"
"Nói chuyện công việc, có thể thế nào?"
Phí Nhã chậc một tiếng nói: "Các cậu đợi đi."
Sau khi cúp máy, Lê Nhất ngủ được mười lăm phút, sau đó theo thời gian đã hẹn đi tìm Kiều Mộ Dương.
Lúc Kiều Mộ Dương mở cửa anh đang nghe điện thoại bèn ra hiệu cho Lê Nhất tự mình tìm chỗ ngồi.
Lê Nhất ngồi xuống giường nhỏ hơn mét, mới vừa mở máy tính của mình ra thì nghe thấy Kiều Mộ Dương dùng tiếng Anh khéo léo từ chối đối phương: "Tôi đã tìm được đối tác ăn ý hơn cho dự án của tôi rồi."
Đối tác ăn ý hơn?
Lê Nhất suy nghĩ tỉ mỉ câu nói này.
"Chúng ta bắt đầu thôi." Kiều Mộ Dương nhanh chóng cất điện thoại đi qua.
Lê Nhất: "Cái kia...!tớ không phải cố ý nghe lén.
Nhưng mà tớ vẫn rất muốn hỏi cậu một chút, cậu nói đối tác ăn ý hơn, là chỉ Nghi Tín chúng tớ, hay là ai khác?"
"Em cảm thấy thế nào?" Kiều Mộ Dương ngồi xuống đối diện Lê Nhất.
"Nếu cậu chỉ ai khác, vậy có thể tớ cần phải nỗ lực nhiều hơn vào dự án này.
Bởi vì ông chủ Eden của tớ vô cùng có hứng thú với dự án của cậu.
Chúng tớ rất mong đợi có thể hợp tác với cậu..." Lê Nhất nói xong mới cảm thấy lời này không ổn.
Cô phạm vào tối kỵ, cô khiến cho Nghi Tín có vẻ quá mức nhiệt tình, quá mức chờ mong.
Vậy lỡ như hai bên đạt được sự hợp tác, vậy thái độ chủ động như vậy sẽ rất bất lợi cho lần đàm phán tiếp theo về việc phân chia lợi ích.
Kiều Mộ Dương yên tĩnh nhìn Lê Nhất, tránh đi chủ đề này: "Tìm một cái cớ từ chối nhà đầu tư không thích hợp thôi."
Lê Nhất hoà giải cho bản thân: "Nghi Tín rất xem trọng mỗi lần tiếp xúc với cậu, tớ cũng hy vọng công việc của tớ có hiệu quả."
"Chúng ta là bạn học cũ, ra ngoài đi chơi, ôn chuyện cũ cũng không xem như lãng phí thời gian." Kiều Mộ Dương duỗi eo, đứng dậy đi rót nước cho Lê Nhất, "Chỉ có nước lọc, không có đồ uống khác, có được không?"
"Cảm ơn." Lê Nhất thấy Kiều Mộ Dương bày ra dáng vẻ này thì dứt khoát thả lỏng bản thân, nghe giải thích dự án của anh trước.
Xa cách tám năm, mọi người ai ai cũng trưởng thành.
Dưới sự nhắc nhở nhiều lần của Eden, sự nhận thức của Lê Nhất về Kiều Mộ Dương cũng khác trước, lần tiếp xúc này, càng cảm thấy anh thay đổi rất nhiều.
Cô cảnh cáo bản thân, mày phải làm quen người đàn ông này lại một lần nữa.
Cậu ấy không phải bạn học cũ của mày, lại càng không phải người yêu cũ của mày.
Cậu ấy bây giờ là khách hàng của mày, là đối tác tương lai của mày.
Trước đó, Lê Nhất đã đọc đi đọc lại kế hoạch dự án của Kiều Mộ Dương.
Cô nghĩ, lấy sự hiểu biết của cô về kỹ thuật y sinh, cô có thể nghe hiểu ít nhất 50, 60% lời diễn thuyết của Kiều Mộ Dương.
Không ngờ, cái người này không xem cô là người ngoài ngành, đưa ra một đống từ ngữ chuyên ngành khiến cô còn chưa đụng đến bề mặt.
"Cậu dừng lại một chút trước đã..." Lê Nhất gãi gãi đầu: "Cậu cũng giải thích với Eden như vậy sao?" Cô nhận định mức độ hiểu biết của Eden sẽ không sâu hơn cô.
"Đương nhiên không." Kiều Mộ Dương nhìn vào mắt Lê Nhất: "Eden là người ngoài ngành, nhưng mà kỹ thuật y sinh đối với em mà nói, cũng không xa lạ gì phải không?"
"Tớ chuyển từ kỹ thuật sang tài chính, quăng tám sào cũng không tới kỹ thuật sinh học của các cậu." Lê Nhất nói dối.
Kiều Mộ Dương cũng không vạch trần cô, hỏi: "Chuyển sang tài chính, là bởi vì thích tiền sao?"
"Nếu không thì sao, cậu cũng biết đấy, từ nhỏ tớ đã rất thích tiền." Lê Nhất thản nhiên nói.
Kiều Mộ Dương bĩu môi: "Cái này chứng tỏ từ nhỏ em đã rất có chí khí."
Lê Nhất: ".........."
"Được, vậy anh sẽ nói lại một lần nữa cho em nghe." Kiều Mộ Dương chủ động thoả hiệp nói.
Nghe người đàn ông này chân thành, nghiêm túc trình bày lý tưởng lớn lao, trình bày bản kế hoạch vĩ đại của anh lại một lần nữa, Lê Nhất nghĩ đến vẻ ngoài chói lọi của anh khi đứng trên bục phát biểu bằng tiếng Anh.
Thanh bào mỹ thiếu niên, hoàng thụ nhất thần tiên.
Thiếu niên tự tin, kiêu ngạo lột xác thành người đàn ông chín chắn, nhìn xa trông rộng, nhưng sơ tâm vẫn không thay đổi.
Đây là điều hiếm thấy nhất.
Lê Nhất vừa nghe vừa ghi chép, từ góc độ khả năng thực hiện và vận hành vốn, cô đã liệt kê ra một loạt câu hỏi.
Đợi Kiều Mộ Dương nói xong, cô hỏi câu hỏi riêng tư trước: "Chi phí thực thi dự án của cậu đã đột phá hạn mức tối đa của giới đầu tư.
Mặc dù sinh y là ý tưởng đại đương, khổng lồ như vậy, toàn thế giới cũng không tìm được mấy công ty đầu tư có thể nuốt trôi.
Cậu có lòng tin với Nghi Tín bọn tớ như vậy sao?"
"Anh không cần có lòng tin với Nghi Tín bọn em." Kiều Mộ Dương đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phong cảnh Hương Sơn, sóng mắt di chuyển lộ ra sự kiêu ngạo của một người có dã tâm, "Anh là có niềm tin vào bản thân mình, tin vào dự án của anh."
Lê Nhất bị câu nói này kích động, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Mộ Dương, "Eden thích dã tâm của cậu.
Nếu cậu cảm thấy ông ấy và Nghi Tín hợp ý với cậu, vậy mọi người không ngại cùng nhau cố gắng xây dựng lý tưởng của cậu?"
Kiều Mộ Dương chẳng hề để ý đến lời thuyết khách của Lê Nhất, anh hỏi: "Vậy còn em? Tầm nhìn của em là gì?"
Lê Nhất thẳng thắn nói: "Tầm nhìn của tớ không có liên quan đến lập trường của tớ.
Cho dù cuối cùng cậu có lựa chọn hợp tác với Nghi Tín hay không, tớ cũng đều hy vọng dự án của cậu có thể thành công.
Cảm ơn cậu, đã cho tớ nhìn thấy kế hoạch dự án tốt nhất kể từ sau khi tớ nhậm chứ ở Nghi Tín."
Cô vậy mà không tiếc lời khen.
Kiều Mộ Dương nghiêng người nhìn Lê Nhất, trải qua thử thách của năm tháng, sự tập kích của trưởng thành, trên gương mặt thanh xuân của cô gái mạ thêm ánh sáng rực rỡ long lanh hơn.
Có lẽ cô sẽ không biết, câu nói tán thành này của cô quan trọng hơn bất cứ kẻ nào.
Anh duỗi tay muốn chạm vào mái tóc của cô gái.
Ở nơi đất khách quê người, vô số lần anh đã nhớ đến hình ảnh bản thân ngồi sóng vai với cô ở trên xe bus, cô hơi nghiêng đầu, đuôi tóc giương cao.
Cũng không biết mười sợi dây buộc tóc anh tặng cô