Đầu tháng sáu, thời tiết nóng nhất mùa hạ đúng hẹn mà tới.
Lúc nghỉ trưa, Lê Nhất xử lý hàng tồn, trong ngăn kéo còn một đống lớn "Kiều Mộ Dương" và "Giang Sùng" vẫn chưa bán được.
Cô đã đánh giá cao sức mua của các bạn, thừa nhận bản thân vừa mới bắt đầu làm kinh doanh quả thực đã rất lý tưởng hoá.
Quả thực "thích" là một chuyện, bằng lòng mua hobby lại là một chuyện khác.
Hiệu ứng fandom chẳng hề áp dụng hoàn toàn vào việc thần tượng thanh xuân.
Năm trăm tệ Lê Nhất đầu tư là tiền nhuận bút cô để dành, bây giờ chỉ thu lại được hơn hai trăm.
Hai trăm hơn này cô chia làm bốn phần, người nên cho phải cho.
Tính toán như vậy, mỗi người căn bản không được bao nhiêu.
Lê Nhất đang đau đầu, một đàn chị lớp 12 đến tìm cô mua standee của Giang Sùng.
Đàn chị này thầm mến Giang Sùng đã lâu.
Cô ấy nói bọn họ sắp tốt nghiệp rồi, sau này cô ấy cũng không chắc có thể gặp lại Giang Sùng của Nhất Trung Thành phố.
Cô ấy tiêu 80 tệ mua năm standee, tranh minh hoạ tạo hình khác nhau của Giang Sùng để làm quà lưu niệm.
Bây giờ tiền trong tay Lê Nhất biến thành hơn ba trăm.
Mấy ngày nữa đến kỳ thi đại học, lúc nhận tiền, Lê Nhất thuận miệng chúc đàn chị thi thuận lợi, có tên trên bảng vàng.
Đàn chị: "Đầu óc em rất nhạy, sau này không làm kinh doanh thật tiếc.
Nhưng em bán hết chỗ này chắc kiếm được không bao nhiêu tiền nhỉ."
Lê Nhất cười "hì hì" một tiếng, "Quả thật không kiếm được bao tiền, chỉ làm vớ vẩn thôi ạ."
Đàn chị bĩu môi, "Thực ra so với standee của Giang Sùng, chị càng muốn sưu tầm vở ghi, sách cũ các thứ của Giang Sùng hơn, tiếc là khó quá."
Dứt lời, đàn chị tạm biệt Lê Nhất.
Vở ghi, sách cũ?
Lê Nhất nhìn bóng lưng của đàn chị, đột nhiên nảy ra một ý mới.
-
Điều khác biệt lớn nhất giữa Nhất Trung Thành phố và Minh Thành, là tinh thần học tập vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng lại tràn ngập giọng nói.
Khắp nơi trong trường học đều thể hiện nền tảng sâu sắc của "ngôi trường nổi tiếng trăm năm."
Kỳ thi đại học sắp đến, khắp nơi trong sân trường Minh Thành đều giăng đầy băng rôn cổ vũ các học sinh.
Nội dung không thiếu những từ trên mạng, thể hiện bầu không khí học tập thoải mái sinh động của Minh Thành.
Trái lại là Nhất Trung Thành phố, khắp sân trường đều đắm chìm trong bầu không khí nặng nề áp lực chuẩn bị kỳ thi.
Lớp 12 Minh Thành bắt đầu nghỉ từ ngày mai để cho các thí sinh ở nhà ôn tập hoặc nghỉ ngơi mấy ngày.
Vừa mới tan học, các đàn chị đàn anh mỗi người như ngựa hoang thoát cương.
Lúc này Nhất Trung Thành phố đã tan học được mười phút nhưng trong toà nhà lớp 12 lại chẳng có một học sinh nào rời đi.
Bầu không khí căng thẳng này thậm chí khiến cho Lê Nhất – bạn khách ngoại lai này có hơi không dám lên lầu quấy rầy.
Lớp của Giang Sùng nằm ở tầng cao nhất của toà nhà lớp 12.
Trong phòng học, giáo viên đang giải đáp thắc mắc trên bục giảng, các học sinh tự mình giải đề.
Có bạn tham khảo cách giải đề nào đó với nhau, gần như không có ai đang làm chuyện gì khác ngoài việc học.
Lê Nhất nhìn cảnh này, bất giác âm thanh đi trên đường cũng trở nên nhẹ nhàng.
Giang Sùng ngồi cuối lớp, anh ấy không thắt cà-vạt, áo sơmi trắng tôn lên khí chất như ánh trăng sáng của mình.
Anh ấy đeo cái kính gọng mảnh, rất nhã nhặn, đang hơi hơi cúi đầu chuyên tâm giảng đề với bạn cùng bàn của mình.
Khoé môi anh ấy hiện lên nụ cười, tay cầm bút đang viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp, tốc độ chẳng hề nhanh, nhìn ra được anh ấy rất có kiên nhẫn.
Trước khi lên lớp 12, Giang Sùng giữ chức chủ tịch hội học sinh hai khoá liên tiếp của Nhất Trung Thành phố, cũng là học sinh đầu tiên trong lịch sử của Nhất Trung Thành phố được bầu làm chủ tịch hội học sinh vào năm lớp 10.
Anh ấy nổi tiếng bên ngoài nhưng lại khiêm tốn.
Các bạn nữ thích sự khiêm tốn của anh ấy, càng yêu sự tự tin của anh ấy hơn.
Lê Nhất vẫn luôn đợi đến khi có một bộ phận học sinh ra khỏi phòng học mới cố lấy dũng khí nhờ người gọi Giang Sùng ra ngoài.
Giang Sùng nghe nói bên ngoài có người tìm anh ấy thì nhanh chóng thu dọn cặp sách rồi ra khỏi phòng học.
Lê Nhất chưa nghĩ lời tự giới thiệu bản thân xong nên không giới thiệu.
Cô thẳng thắn thành khẩn nói thẳng ra chuyện gần đây bản thân mình dùng hình tượng "Giang Sùng" để kinh doanh.
Giang Sùng nghiêm túc nghe xong, vậy mà lại dịu dàng bật cười, "Bán sản phẩm của anh?"
Lê Nhất lấy túi vải có in hình minh hoạ của Giang Sùng trong balo ra, mở túi ra để cho Giang Sùng tự xem.
Giang Sùng lấy từng món đồ trong túi vải ra, bên trong có bưu thiếp, móc khoá, poster, standee, sticker,...!Nhìn hình vẽ bên trên đều rất giống anh ấy, nhưng anh ấy lại không chắc chắn đó là bản thân mình.
"Có ý hay đó, những cái này đều là em làm sao?" Anh ấy hỏi.
"Chủ ý là em đưa ra, vẽ là do một bạn nữ lớp em vẽ, sản phẩm là em và bạn ấy làm." Lê Nhất nói đúng sự thật.
Giang Sùng nhịn không được khen ngợi: "Các em lợi hại quá."
Lê Nhất lấy ra một bao lì xì đưa đến trước mặt Giang Sùng: "Phần tiền nhận được này thuộc về anh, xem như là phí uỷ quyền đi.
Thật sự xin lỗi, em đã hành động trước báo cáo sau.
Em đã thử một lô nhỏ, việc kinh doanh lần này e rằng không làm được.
Về sản phẩm của anh, sau này em sẽ không làm nữa, hy vọng hành vi lần này của em sẽ không mang đến phiền phức cho anh."
Giang Sùng không nhận bao lì xì mà tiếp tục tán thưởng những "tác phẩm" này của Lê Nhất, anh ấy dường như rất thích mấy món đồ này.
Anh ấy nói: "Bọn em vẽ rất đẹp, đồ làm ra cũng rất tốt, còn đẹp hơn so với bản thân anh.
Đây đều thuộc về sáng ý của các em, có thể được mọi người thích anh cũng rất vui, anh sẽ không cảm thấy phiền phức.
Em đưa hàng mẫu này cho anh là được rồi, coi như em nói là uỷ quyền đi, số tiền này em cứ giữ lại cho mình."
Lê Nhất rất ngại, "Nhưng mà những món hàng mẫu này vốn dĩ là tặng cho anh."
Giang Sùng cười cười, hỏi Lê Nhất: "Em là học sinh của Minh Thành? Tên gì vậy?"
"Lê Nhất.
Lê trong bình minh, nhất trong một hai ba bốn năm sáu bảy."
Giang Sùng: "Anh nhớ rồi.
Đầu óc thông minh như vậy, phải học tập cho tốt nha."
Lê Nhất gật mạnh đầu.
Giang Sùng: "Vậy anh đi trước đây."
"Giang...!Đàn anh." Lê Nhất cũng không biết phải xưng hô với anh ấy thế nào mới thích hợp nên gọi tiếng đàn anh luôn.
Cô nói tiếp: "Thực ra em còn có một chuyện muốn thương lượng với anh."
"Em nói đi."
"Sau khi thi đại học xong, anh có thể bán cho em sách cũ và giấy nháp các thứ mà anh định vứt đi được không?" Lê Nhất toả ra nụ cười chân thành: "Em ra giá chắc chắn cao hơn thu gom phế phẩm."
Giang Sùng bật cười nói: "Em định lấy bán đi à?"
Bị đoán trúng tâm tư, Lê Nhất có hơi xấu hổ, "Em không muốn lừa anh, độ nổi tiếng của anh thật sự rất cao, em định làm như vậy."
Giang Sùng thấy cô thẳng thắn thành khẩn thì ân cần hỏi: "Đàn em này, em cần tiền sao?"
Lê Nhất: "Tình huống nhà em có hơi đặc thù, em muốn tự lực cánh sinh."
"Vậy việc kinh doanh sẽ không làm chậm trễ em học tập chứ?" Giang Sùng hỏi.
"Thành tích của em rất tốt."
"Tốt cỡ nào?"
Lê Nhất tự tin nở nụ cười: "Em nằm trong top 10 của khối 11 Minh Thành."
Cô cảm thấy nói top 3 có hơi ngông cuồng nên khiêm tốn một chút.
Giang Sùng nghe vậy thì quyết định lập tức: "Lưu phương thức liên lạc đi, đợi thi đại học xong anh liên lạc với em."
"Vô cùng cảm ơn anh, đàn anh Giang." Lê Nhất nhớ đến đàn chị hôm