Kiều Mộ Dương không định giúp Lê Nhất nhớ lại chi tiết.
Rất nhiều chi tiết giữa anh và Lê Nhất đều được anh cất giữ trong tim, anh đã từng nhiều lần lấy nó ra để soi sáng sự lụn bại của mình khi ngược sáng.
Đây là món đồ anh cất giữ, không cần thiết phải nhìn thấy ánh mặt trời.
Lê Nhất liều mạng nhớ lại tình hình ngày hôm đó, nhưng lại không nhớ ra tình tiết có liên quan đến nụ hôn đầu tiên.
Cô mơ hồ nhớ hôm đó hình như cô đã mơ một giấc mơ, nhưng mà cụ thể mơ cái gì, cô không hề có ấn tượng.
Có lẽ vẻ đẹp của mối tình đầu, nằm ở sự mơ hồ và mông lung.
Giống như tấm ảnh ngày nay có bộ lọc, không chân thực như ảnh gốc nhưng có chút cảm xúc hơn ảnh gốc.
"Nếu cậu đã không lỗ, vậy chuyện này cho qua." Lê Nhất quyết định không trầm mê quá khứ, cô đi về phía cửa, không mang theo Doraemon ấy.
Kiều Mộ Dương dựa vào lưng ghế sofa, mặt nhìn về toà cao ốc sừng sững ở bên ngoài cửa sổ, không lên tiếng giữ lại.
Mới vừa mở cửa ra, Lê Nhất nhận được điện thoại của Eden.
Eden nói cho Lê Nhất biết, cô có thể xác nhận vị trí của dự án với đoàn đội của Kiều Mộ Dương.
Lê Nhất: "Nhanh vậy ạ?"
Eden: "Chỉ có giành giật từng giây từng phút, mới có thể duy trì tính sáng tạo của kỹ thuật."
Lê Nhất đương nhiên hiểu quy luật này, nhưng cô cần phải nhắc nhở Eden đi quy trình chính quy, "Nội bộ chúng ta vẫn còn chưa mở họp nghiên cứu và thảo luận dự án, ngoài ra mấy cấp cao..."
"Tổng bộ sẽ phê thẳng." Giọng điệu của Eden hết sức vui vẻ, "Layla, vừa căm ghét và khó chịu, cũng có thể cảm ơn hành vi ti tiện của một số người nào đó.
Bởi vì sự ngu xuẩn của Tạ Văn Viễn, lần này chúng ta đã lấy được đặc quyền."
Lê Nhất đã quẳng ba chữ "Tạ Văn Viễn" xui xẻo này ra sau đầu, cô mỉm cười: "Chúc mừng sếp."
"Không thể không có công của cô, Layla.
Tôi đã đệ trình báo cáo thăng chức của cô lên tổng bộ rồi, cô mê tiền như vậy sẽ hài lòng với việc tăng lương."
"Cảm ơn Eden."
Lê Nhất ở huyền quan gọi điện thoại xong, quay lưng về phía Kiều Mộ Dương, trấn tĩnh lại kích động một hồi sau đó quay đầu lại nhìn anh.
Cái người này đang nhàn nhã ngắm cảnh, một thái độ bình tĩnh giống như hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của anh vậy.
Lê Nhất hỏi anh: "Cậu có muốn ngủ trưa một lúc không? Đợi buổi chiều Lục Tự qua đây, chúng ta mở cuộc họp."
"Anh không có thói quen ngủ trưa."
Không có thói quen ăn sáng, không có thói quen ngủ trưa, càng không có thói quen ngủ ban đêm...
Anh không phải đang tu tiên, mà là đang tiêu hao mạng sống của mình.
"Tớ có hơi buồn ngủ, muốn ở đây nghỉ ngơi một lát." Lê Nhất ngồi trên sofa, đeo tai nghe bluetooth, "Cậu vào phòng đợi một lát?"
Kiều Mộ Dương thấy cô rất mệt mỏi bèn hỏi: "Tối qua Kỷ Tư Viễn ở nhà em bao lâu?"
Lê Nhất giả vờ như không nghe thấy.
Kiều Mộ Dương vòng qua chính diện sofa ngồi xuống bên cạnh Lê Nhất, lấy một bên tai nghe nhét vào tai mình.
Tiếng nhạc cũng không lớn, cô đang nghe bài hát của thần tượng cô.
Giọng hát của thiếu niên hơi trong trẻo, mang tính chất của thanh xuân.
"Em thích cậu ta cái gì?" Kiều Mộ Dương cũng nhắm mắt lại.
Lê Nhất nghiêng đầu nhìn người đàn ông cách mình nửa mét, nói: "Tự tin, tươi sáng, kiêu ngạo, khiêm tốn..."
Kiều Mộ Dương nhắc cô: "Kiêu ngạo và khiêm tốn là cặp từ trái nghĩa."
"Áp dụng vào tính cách của con người, cũng không mâu thuẫn." Lê Nhất biện giải.
"Chỉ những cái này?"
"Đẹp trai." Ánh mắt Lê Nhất dừng trên mũi anh, chỗ đó có một nốt mụn ruồi rất rất nhỏ.
Trước kia cô cảm thấy rất sang, rất khí chất.
"Cho nên em cũng là xem mặt." Kiều Mộ Dương đột nhiên mở mắt ra, giống như cảnh sát bắt tên trộm, mang theo ý cười xấu xa bắt được ánh mắt của Lê Nhất.
Lê Nhất không né tránh, cô nói: "Đương nhiên, mọi người đều là động vật thị giác."
Cửa thoát gió của máy điều hoà trung tâm đối diện trực tiếp với cửa sổ sát đất, rèm cửa bị gió thổi tung, nắng chiều xuyên qua cửa kính chiếu vào.
Hai người đều mặc áo sơmi trắng đang nghe cùng một bài hát, nhìn nhau thật gần.
Thời gian và không gian trùng lặp, tiếng hát của thiếu niên như đưa họ trở về chuyến xe bus đã cùng nhau về nhà.
Trong lúc ngẩn ngơ, Kiều Mộ Dương duỗi tay đến gần lỗ tai Lê Nhất, anh dịu dàng vén mái tóc rối bên tai ra sau tai cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da trên vành tai, Lê Nhất nghiêng mặt theo bản năng.
Bàn tay Kiều Mộ Dương vòng đến sau đầu Lê Nhất, hơi dùng chút lực kéo cô vào trong lòng mình.
Cằm chống lên xương quai xanh cứng rắn, bên tai chạm vào yết hầu di chuyển, Lê Nhất ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên quần áo anh, đang định vạch trần anh thì nghe anh nói: "Đừng nhúc hích, nghe hết bài này đi."
Bàn tay không có nơi để treo giữa không trung, cảm giác mâu thuẫn của Lê Nhất gần như đạt đến đỉnh điểm.
"Âm thanh mà anh ghi cho em, sau này em có nghe chưa?" Kiều Mộ Dương cúi đầu kề sát vào tai Lê Nhất, mái tóc mềm mại khiến anh lòng dạ rối bời.
Lê Nhất không nói gì, cô dần dần buông lỏng sức lực phòng bị, định rời khỏi cái ôm dịu dàng này.
"Em chắc chắn đã nghe." Người nào đó tự hỏi tự trả lời, buông cô ra.
Lê Nhất lấy tai nghe xuống, quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, "Nghe rồi, cảm ơn."
Là "nghe rồi, cảm ơn", không phải, "có yêu, cảm ơn" nhưng Kiều Mộ Dương cảm thấy dường như mình nghe nhầm.
"Cảm ơn cái gì.
Đó là trước đây anh muốn dành tặng cho bạn gái tương lai của anh, coi như là em được hời."
Lê Nhất cười "xì" một tiếng.
Mấy năm nay, người trở nên nhanh mồm nhanh miệng, không chỉ có cô.
Kiều Mộ Dương không để ý đến tiếng cười không rõ hàm ý của Lê Nhất, anh sát lại hôn lên khoé môi cô.
Đang lúc cô chưa kịp phản ứng, lại nâng mặt cô lên, tăng thêm thế tiến công của nụ hôn này.
Giữa môi lưỡi, Kiều Mộ Dương hoàn toàn vứt bỏ sự thân sĩ, phong độ của anh, thuận tiện vẫy tay tạm biệt với thiếu niên ngoài lạnh trong nóng kia.
Lê Nhất muốn hô dừng, muốn đánh vỡ cảm giác mâu thuẫn của mình.
Kết quả phản ứng sinh lý lại chiếm trước, cô không mở mắt ra.
Cô vừa né tránh vừa nâng đầu Kiều Mộ Dương đẩy anh ra, giọng điệu có hơi gấp gáp, "Không phải tất cả tiện nghi tớ đều chiếm."
Kiều Mộ Dương ngẩn ngơ nhìn cô.
Lê Nhất buông bàn tay mình, tỏ thái độ với anh: "Kiều Mộ Dương, tớ chỉ muốn làm bên B của cậu."
Ánh mắt cô gái tràn ngập lý trí, Kiều Mộ Dương vô cùng quen thuộc vẻ mặt này.
Vào thời kỳ thiếu nữ cô đã có sự kiềm chế, tỉnh táo như vậy khiến cho anh thầm chơi trò chơi "ai nói thích trước người đó thua" với cô rất lâu.
Kiều Mộ Dương tựa lên lưng ghế sofa, cúi đầu nói tiếng xin lỗi.
Lê Nhất điềm nhiên như không có chuyện gì mà