Ra nước ngoài du học là con đường tương lai đã được định sẵn từ nhỏ đến lớn của Kiều Mộ Dương, cho nên anh học môn tiếng Anh tốt như vậy từ lâu.
Những năm đó, mẹ anh - Dương Phàm – đóng vai trò là hình mẫu và thước đo trở thành cánh buồm cho anh phấn đầu về phía trước thay cho những năm tháng đồng hành cùng anh.
Ví dụ như, anh luôn nghe ông bà ngoại nói, mẹ lấy được offer của trường nổi tiếng nào, đạt được vinh dự trong cuộc thi lớn quốc tế hạng mục nào.
Hoặc là nghe Zoe nói, mấy năm nay ngoài tiếng Anh và tiếng Pháp ra, cô Dương còn nghiên cứu học tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ý, đã ở mức khá thành thạo trong những năm đó.
Những thông tin đó quả thực là thật, nhưng cái đó đều là huân chương Dương Phàm nhận được khi mới đến châu Âu.
Dương Phàm của sau này, bởi vì gặp phải một người đàn ông như ác ma mà rớt xuống khỏi đàn thần, sống trong vũng lầy.
Mà tất thảy chân tướng, đều là sau khi Kiều Mộ Dương đến London mới biết được.
Người chồng thứ hai của Dương Phàm là người đàn ông Pháp hơn năm mươi tuổi, là giáo sư của bà ấy khi bà ấy là nghiên cứu sinh ở Paris, ngoại hình và nguồn tài chính xem như là người nổi bật.
Lúc Kiều Mộ Dương mới đến London, ông ta đích thân từ Nice chạy đến để chiêu đãi vợ và con của chồng cũ tại một nhà hàng ba sao Michelin ở London.
(Nice: nằm ở vùng duyên hải Pháp, thành phố còn được gọi là Nice la Belle để chỉ vẻ đẹp lôi cuốn, quyến rũ, riêng biệt mà hiếm có thành phố nào sánh bằng.)
Kiều Mộ Dương ăn bữa cơm đó với vẻ không được tự nhiên.
Mặc dù người đàn ông thân sĩ, chu đáo, thỉnh thoảng còn pha vài câu nói đùa lịch sự, nhưng cả người ông ta toát ra hơi thở của một kẻ lão luyện trong tình yêu.
Thái độ của ông ta đối với Dương Phàm cũng không giống như chồng đối với vợ, mà giống như một kim chủ thông thạo thủ đoạn nuôi dưỡng con chim hoàng yến cực kỳ dễ điều khiển.
Sự thật chứng mình, cảm giác của Kiều Mộ Dương là chính xác.
Đó là một ngày nào đó của hai tháng sau, Kiều Mộ Dương và Dương Phàm kết thúc chuyến du lịch ngắn và trở về nhà trước khi mặt trời lặn.
Ai ngờ, bọn họ vừa mở cửa ra là cảnh tượng ướt át, chồng của Dương Phàm đang phóng đãng với một cô gái trẻ tuổi trên sofa...
Đây là ký ức không chịu nổi mà Kiều Mộ Dương liều mạng muốn quên đi.
Đang lúc Dương Phàm lấy bình hoa mà Kiều Mộ Dương mới mua ném qua, run rẩy mắng chửi người đàn ông bằng tiếng Pháp lộn xộn xen lẫn tiếng Anh tục tĩu, Kiều Mộ Dương nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của mẹ nên cũng mất đi lý trí...
Thiếu niên sức khoẻ cường tráng muốn dạy dỗ người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau khi kích động, là sự căm hận trả thù đến từ người đàn ông.
Sau khi đến đồn cảnh sát xong, người đàn ông lại đâm đơn khiếu nại đến trường học của Kiều Mộ Dương, thân là người từng là giáo sư nên ông ta biết cách lợi dung danh tiếng của trường để uy hiếp nhà trường áp dụng các biện pháp kỷ luật Kiều Mộ Dương.
Cuối cùng, Kiều Mộ Dương – thiếu niên từ nhỏ đến lớn đều là học sinh loại ưu – lại bị gắn cho cái tội danh học sinh hư và bị quản chế.
Những ngày làm chậm trễ chương trình học đấy khiến việc học của anh cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Sau đó nữa, dưới sự khích lệ của Kiều Mộ Dương, Dương Phàm dấn thân vào con đường đệ đơn ly hôn khó khăn.
Nào ngờ kẻ ác khó đối phó, cuối cùng sau một cuộc đối đầu gay gắt, Dương Phàm đã chọn con đường không thể quay đầu lại.
Ngày đó London tuyết rơi rất lớn, cả người Kiều Mộ Dương đầy gió tuyết từ trường học về nhà.
Lúc mở cửa căn hộ ra cũng cảm thấy không thích hợp, không thấy chậu hoa mà Dương Phàm đặt ở trước cửa đâu mà thay vào đó là lá hoa nát vụn và bùn đất.
Anh đi vào nhà, phòng ngủ của Dương Phàm đóng chặt, sau khi gõ cửa không ai trả lời, anh bèn mở cửa đi vào.
Nhìn thấy Dương Phàm ngã trên sàn nhà, bên cạnh rải rác ống tiêm và một dung dịch tiêm không rõ thuộc tính.
Sau khi xác nhận Dương Phàm dùng thuốc tiêm quá liều lượng, Kiều Mộ Dương lập tức gọi xe cứu thương.
Đến bệnh viện, Dương Phàm được đưa vào phòng phẫu thuật.
Nhưng mà chỉ mới có nửa tiếng, bác sĩ đã lắc đầu ra khỏi cửa...
............
Thời gian cách quá lâu, lời kể thẳng thắn của Lục Tự khiến cho đoạn chuyện cũ này thiếu đi sự chấn động lòng người lúc đó.
Nhưng nó vẫn như một dấu chấm than nổi bật trong lòng Lê Nhất.
Thậm chí cô cảm thấy đau đớn của trái tim vỡ ra.
Nhưng mặc cho cô có đau lòng hơn nữa, cô cũng hiểu được một đạo lý, năm tháng tối tăm này của thiếu niên, cô đã không có mặt.
Vậy cho dù cô có thể cảm động hơn nữa, đối với thiếu niên mà nói đều không có bất cứ tác dụng gì.
Nhưng mà, cô không có mặt trong sự khổ đau của anh, nhưng anh quay về với sự ngọt ngào khắp người, tự tay dâng cho cô.
Rõ ràng là cô lưu luyến nhưng lại không chịu nhận.
-
Thanh Xuyên trời xanh quang đãng, sự nóng nực giữa hè phủ kín khắp thành phố.
Máy bay hạ cánh, để lại câu chuyện cũ và nỗi sầu tràn ngập trên độ cao 30.000 feet.
Sau khi Lê Nhất chào tạm biệt Lục Tự bèn gọi xe quay về tiệm cơm nhỏ của Lê Lãng, đang là giờ cơm nên bên trong không còn chỗ ngồi.
Nhân viên phục vụ mới tuyển nhận ra cô, nhiệt tình tiếp đón cô ngồi phòng thu ngân, lại vội vàng đi thông báo cho Lê Lãng.
Cửa tiệm kinh doanh tốt khiến Lê Nhất rất vui, kiểm tra hệ thống thu ngân cập nhật trong cửa hàng vào đầu năm một chút rồi lại thu dọn mặt bàn lộn xộn.
Ảnh chụp cả nhà bọn họ được Lê Lãng đặt lên trên mặt bàn, là chụp trước cửa tiệm hôm khai trương tiệm.
Lê Lãng còn muốn đóng mộc treo giấy thông báo trúng tuyển năm đó của Lê Nhất ở trong tiệm nhưng bị Lê Nhất ngăn cản, Lê Lãng bèn đặt bức ảnh Lê Nhất chụp trước cổng Thanh Hoa khi cô tốt nghiệp ở nơi dễ thấy trong tiệm.
Láng giềng xung quanh đều biết, con gái của ông chủ tiệm cơm nhỏ là sinh viên tài năng tuyệt vời của Thanh Hoa.
Lê Lãng nói đây là chuyện hãnh diện nhất trong cuộc đời này của ông.
Lê Mạn biết Lê Nhất quay về Thanh Xuyên, buổi tối bèn dẫn bạn trai du học đến nhà ăn cơm.
Cả nhà vui vẻ hoà thuận, vì cho Lê Nhất thể diện nên Lê Lãng có sắc mặt tốt với bạn trai của Lê Mạn.
"Dự án mới mà con phụ trách này là về phương diện nào vậy?" Lúc nói chuyện phiếm, Lê Mạn hỏi Lê Nhất.
"Liên quan đến kỹ thuật sinh y ạ."
Hồi đó Kiều Mộ Dương chọn chuyên ngành đã trưng cầu ý kiến của Lê Mạn, cho nên cô ấy không có xa lạ gì với ngành học kỹ thuật sinh vật này, đánh giá Lê Nhất một phen, nói: "Hạng mục này có thể khiến con chạy về Thanh Xuyên công tác, còn rất trùng hợp."
Dự án một khi ổn định, sau này Lê Nhất khó tránh khỏi thường xuyên lui tới hai nơi, người trong nhà sớm muộn gì cũng biết cô và Kiều Mộ Dương trở thành đối tác.
Cô không định giấu diếm bèn nói: "Kiều Mộ Dương là thành viên chính của đoàn đội này."
Lê Mạn bừng tỉnh, liếc mắt nhìn Lê Lãng một cái theo bản năng.
Rõ ràng sắc mặt Lê Lãng trầm xuống, nhưng ông cũng không hỏi cái gì.
Khi chỉ còn hai cô cháu, Lê Mạn nói bóng nói gió hỏi Lê Nhất: "Nhiều năm trôi qua, con gặp lại Tiểu Kiều là cảm giác gì?"
Lê Nhất mím môi: "Rất tốt ạ, mấy năm nay tất cả mọi người đều phát triển không tệ.
Cậu ấy có thể đi đến bước này, con rất vui thay cậu ấy."
Cô đè nén chút cảm xúc buồn khác vào đáy lòng.
Anh vượt qua sự đau khổ làm lại cuộc đời, cô càng vui cho anh hơn.
Ký ức của Lê Mạn quay trở lại khoảng thời gian hai đứa nhỏ cùng sống dưới một mái nhà kia.
Đêm hôm đó, Kiều Tụng Văn gọi Kiều Mộ Dương đi chơi bóng.
Sau khi hai bố con quay về, Lê Mạn hỏi Kiều Tụng Văn bọn họ nói chuyện gì.
Kiều Tụng Văn bất đắc dĩ cười cười, nói thằng bé này đã có mối tình đầu, quả thực thích Lê Nhất.
Lúc đó Lê Lãng vẫn còn chưa gặp chuyện không may, lý do ông cụ Kiều phản đối là —— Lê Nhất là em gái của Kiều Mộ Dương.
Kiều Mộ Dương trả lời lại với ông nội là, anh không cần em gái, anh sắp trưởng thành rồi, có thể yêu đương, đúng lúc cần một bạn gái.
Khi đó, Lê Mạn cũng từng rung động vì tình cảm thuần tuý giữa hai đứa nhỏ.
Cô và Kiều Tụng Văn còn cùng đạt chung nhận thức, bọn họ sẽ không can thiệp vào mối tình đầu tốt đẹp này.
Chỉ tiếc, hiện thực quá mức tàn khốc.
Tình cảm giữa hai đứa nhỏ mới vừa nảy mầm, một trận mưa to đã phá huỷ đi thổ nhưỡng lớn lên.
Lê Mạn lại hỏi: "Hiện tại thằng bé có bạn gái chưa?"
Lê Nhất định nói "không có" nhưng lời đến bên miệng lại sửa thành: "Hình như cậu ấy đang xem mắt."
"Xem mắt?" Lê Mạn có hơi không tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc xem mắt của