"Anh lo cho tôi?"
"Cô có mệnh hệ gì thì sao làm bạn gái tôi được?"
"Vậy à?" Tư Kỳ có chút man mác buồn.
"Chứ cô nghĩ tôi thích cô á hả? Hay cô thích tôi nên mới hỏi thế?" Tôn Dục Nghiêm cười mờ ám nhìn cô bạn gái.
Tư Kỳ "xùy" một tiếng, bình thản đáp lại:
"Xấu như anh, có cho tôi cũng không thèm."
Tôn Dục Nghiêm cứng họng.
Hắn mà xấu? Mắt Tư Kỳ có bị hỏng không thế?
"Không so đo với cô nữa.
Tôi đi mua đồ ăn sáng cho."
"Biến lẹ."
Sau một tuần, dưới sự chăm sóc "tận tình" của Tôn Dục Nghiêm, Tư Kỳ an toàn bước ra khỏi bệnh viện, ôm trên tay là chồng tài liệu dày cộp.
Tôn Dục Nghiêm thật không biết thương người.
Trong thời gian bị bệnh mà hắn ta vẫn bóc lột sức lao động của cô.
Từ sáng tới tối chỉ cắm đầu xử lý văn kiện của công ty.
Thở hắt một hơi, Tư Kỳ bắt taxi tới K.P.
Hôm nay Tôn Dục Nghiêm có buổi chụp hình nên hắn không đón cô được.
Không sao, đi taxi còn vui hơn việc để hắn lai.
Ngồi với con người lắm mồm đấy, Tư Kỳ chỉ muốn tăng xông.
K.P dạo này ra khá nhiều sản phẩm chất lượng, vì thế việc quảng cáo cũng được để ý nhiều.
Tôn Dục Nghiêm đã mời hẳn hai ngôi sao nổi tiếng về chụp hình quảng bá.
Và hôm nay cũng diễn ra buổi chụp hình.
Trả tiền xe, Tư Kỳ vừa đi vừa nhìn bản báo cáo trên tay.
Cặp đôi mà Tôn Dục Nghiêm mời tới là Thời Vũ và Tiêu Minh Ngọc.
Đều là người không coi trọng tiền bạc, thích thì chụp, không thích thì nghỉ.
Vậy mà Tôn Dục Nghiêm có thể mời được, cô tặng hắn nghìn like.
Buổi chụp hình diễn ra rất suôn sẻ, hai nhân vật chính không hề phàn nàn cách tiếp đãi của công ty làm Tư Kỳ có chút tự hào.
Không lẽ K.P đỉnh vậy sao?
Trong tâm trạng vui vẻ, Tư Kỳ quyết định bao cả studio và mấy cô đồng nghiệp cùng chị Hà Anh Đào một bữa ăn, dù gì tiền là của Tôn Dục Nghiêm mà.
Tuy nhiên vì bận nhiều thứ nên chỉ có hai người đi, là cô và Hà Anh Đào.
Chỗ mà cô thư ký của Tôn Dục Nghiêm chọn là quán thịt nướng vỉa hè.
Nhìn hai đĩa thịt được bày trước mặt mình, Tư Kỳ rớt nước miếng.
Một tuần qua cô chẳng động một chút thịt nào, có chăng là vài miếng thịt băm nhỏ.
Hà Anh Đào rót cho cô một cốc bia, tiếng cụm cốc vang lên giòn giã.
Khổ nỗi vì hai cô nàng khá hợp cạ nên cứ chén chú chén anh, ngồi tâm sự từ chuyện đông sang tây, từ nhà ra ngõ, lúc nhận ra đã là chín rưỡi tối.
Tửu lượng của cả hai khá tốt nên chưa ai gục.
Hà Anh Đào vì có điện thoại từ chồng nên về trước.
Cô ấy khá lo lắng cho Tư Kỳ, muốn bảo cô về nhưng Tư Kỳ không chịu.
Cô còn mạnh dạn tuyên bố sẽ về an toàn.
Bởi vậy Hà Anh Đào cũng yên tâm phần nào.
Hai người tạm biệt nhau.
Tư Kỳ ngáp dài một hơi, Tôn Dục Nghiêm nói hôm nay không về nhà.
Điều đó làm cô càng phấn khích, nán thêm một chút nữa, uống nốt chai bia còn dở.
Tiếng điện thoại vang lên, Tư Kỳ lờ mờ lấy ra, cái tên "biến thái" làm cô nàng ngẩn người.
Biến thái còn lưu số hắn ta làm gì nhỉ?
"Ai vậy ạ?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
Lúc cảm thấy bản thân không còn kiên nhẫn, Tư Kỳ định tắt phụt máy đi, nào ngờ chất giọng lạnh lùng làm cô nàng giật mình, tỉnh táo hơn vài phần.
"Đang ở đâu?"
Là Tôn Dục Nghiêm.
Hắn ta gọi điện cho cô có việc gì vậy?
"Ngoài đường."
"Làm gì?"
"Ăn tối.
Anh định để tôi chết đói à?
"Cô đã uống bao nhiêu chai rồi?"
Tư Kỳ kinh hãi.
Tôn Dục Nghiêm biết cô uống bia? Tại sao chứ? Phải chăng do cô ngà ngà say nên giọng hơi lạc?
"Hỏi làm gì?"
"Về nhà ngay cho tôi." Tôn Dục Nghiêm gằn giọng.
"Chút sẽ về.
Anh không cần lo."
"Tôi nói về ngay."
Tư Kỳ mặt cau mày có.
Làm gì mà gắt với cô thế? Cô có làm sai gì đâu?
"Anh lấy tư cách