Tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân.
Bây giờ hắn thấm câu nói này rồi.
Lúc Tư Kỳ tỉnh dậy đã là khi mặt trời đã lên cao.
Cô mơ màng với lấy chiếc điện thoại cạnh giường, nhìn màn hình mà tá hoả bật dậy.
9 giờ sáng!!!
Bỏ mẹ! Cô, muộn giờ làm rồi!!!
Tôn Dục Nghiêm đang nhàn nhã thưởng trà đọc báo ở phòng khách sau một đêm đau đầu suy nghĩ.
Tiếng đụng bàn chạm ghế khiến hắn nhíu mày.
Hình ảnh Tư Kỳ hốt hoảng chạy ngược chạy xuôi, từ phòng ngủ ra đến nhà bếp, đầu tóc bù xù thu gọn trong đáy mắt Tôn Dục Nghiêm.
Hắn...có chút không bằng lòng.
Rõ ràng bản thân không phải người tí hon, Tôn Dục Nghiêm ngang nhiên chiếm một vị trí to đùng giữa phòng khách.
Ấy vậy Tư Kỳ chẳng để hắn vào mắt, hoặc có lẽ trong đầu cô không xuất hiện hình ảnh Tôn Dục Nghiêm.
Đặt tách trà trên tay xuống, Tôn Dục Nghiêm ân cần lên tiếng, đôi con ngươi mang theo nét ôn nhu với người trước mặt.
"Làm gì vậy?"
Tư Kỳ dừng động tác.
Bốn mắt chạm nhau.
Chuyển xuống nhìn hành động quá lố của mình.
Cô nàng đứng hình mất mấy giây.
"Aaaaaaa!!!"
Tiếng hét chói tai khiến Tôn Dục Nghiêm nhăn mặt.
Hắn hừ nhẹ.
Người thì bé mà giọng cứ oang oang.
"Điên à?"
"Anh mới là đồ điên ý.
Tại sao còn ở đây.
Muộn giờ làm rồi trời ơi!!"
Tư Kỳ chẳng kịp để Tôn Dục Nghiêm vào mắt, cô nhanh chóng chỉn chu lại trang phục, vớ tạm cái bánh mì ai kia đã làm trên bàn ăn.
Khoác túi, đi giày, tay đã nắm chặt khóa cửa, chuẩn bị tinh thần chạy thục mạng thì lời nói khó hiểu phía sau làm cô nàng ngờ nghệch.
"Hôm nay...là chủ nhật."
Tư Kỳ nhíu mày, lấy điện thoại kiểm tra một lần nữa.
Cô như con robot được lập trình sẵn, bước thẫn thờ ngồi vào chiếc ghế sofa.
Một lúc sau liền vò đầu bứt tai, kêu rên ư ử như bản thân gặp uất ức lớn mà không có ai bày tỏ.
Tôn Dục Nghiêm bị hành động của cô bạn gái chọc đến trợn mắt.
Hắn...đã nói sai gì sao?
"Làm sao thế?"
"Tôn Dục Nghiêm.
Anh giết tôi đi.
Sống gì tầm này nữa huhuh."
Tư Kỳ ôm mặt nỉ non.
Tại Tôn Dục Nghiêm hết.
Nếu không vì hắn bức cô đến phát điên, ngày ngày phải tăng ca tới chín giờ tối, Tư Kỳ tuyệt nhiên sẽ không bị mấy con chữ ám ảnh, giày vò cô đến cả trong mơ.
Rồi từ đó sẽ luôn sợ hãi khi đi làm muộn và bị sếp cau có, trừ lương.
Và cả hình ảnh mất mặt vừa rồi nữa.
Nó có thể trở thành nỗi nhục lớn trong đời Tư Kỳ quá.
"Tôi muốn nghỉ việc.
Tôi không làm nữa đâu huhu.
Cái chức giám đốc gì đó anh hãy đem tặng lại cho cô nàng xinh đẹp nào đó đi.
Tư Kỳ tôi không có nhu cầu nhận đâu...Huhu...nhục quá!!"
Tư Kỳ ném tập tài liệu trên tay về phía Tôn Dục Nghiêm, đôi mắt ngập nước cầu xin sự buông tha từ hắn.
Đáy mắt Tôn Dục Nghiêm không rõ nghĩ gì, chỉ biết khuôn miệng hắn đang dần cong lên.
"Vậy em muốn làm gì?"
"Làm gì cũng được.
Không phải làm trong công