"Sao nào? Cô định ngồi tù hay trở thành bạn gái của tôi?"
Tư Kỳ bí Tôn Dục Nghiêm xoay vòng vòng.
Cô chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả.
Rõ ràng hắn ta là người đòi chia tay trước.
Mẹ hắn là người bắt cô rời xa đứa con trai quý báu của bà.
Bây giờ Tôn Dục Nghiêm lại đổ mọi tội lỗi lên đầu cô.
Hệt như Tư Kỳ là một kẻ xấu xa vậy.
Tư Kỳ oan ức.
Cô muốn lên tiếng thanh minh nhưng những lời nói cứ mắc nghẹn ở cổ, không thể thốt ra được.
Tư Kỳ cúi đầu, lảng tránh ánh mắt sắc lẹm từ phía Tôn Dục Văn.
Đôi bàn tay nắm chặt tới mức nổi gân xanh.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh vốn có.
Tư Kỳ ngước đôi mắt đầy tơ máu nhìn Tôn Dục Nghiêm khiến hắn ngẩn người.
Cô gằn giọng:
"Anh lấy cái quyền gì để bắt ép tôi trở thành bạn gái của anh?"
"Lấy quyền có thể khiến gia đình cô thất nghiệp bất cứ lúc nào để ép cô."
Tôn Dục Nghiêm biết chắc lời đe doạ của anh sẽ không có tác dụng với Tư Kỳ.
Cô gái này sẽ nhảy cẫng lên, nhất quyết từ chối.
Nhưng người to gan lớn mật như Tư Kỳ có một điểm yếu chí mạng.
Chính là gia đình.
Chỉ cần nhắc tới gia đình cô, Tư Kỳ sẵn sàng xù lông lên để bảo vệ người thân.
Trong trường hợp này, hắn là người có uy quyền, chỉ cần gọi một vài tên xã hội đen đến phá quán ăn nhỏ bé của cha mẹ cô, Tư Kỳ chắc chắn sẽ mềm lòng, đồng ý trở thành bạn gái hắn.
"Anh…." Tư Kỳ cứng họng.
Mẹ nó.
Tôn Dục Nghiêm ức hiếp người quá đáng.
Cha mẹ cô chỉ có quán cơm nhỏ kiếm ăn qua ngày.
Bây giờ hắn ta muốn dồn gia đình cô vào đường cùng mới chịu ư?
"Anh muốn gì?" Chất giọng lạnh lẽo của Tư Kỳ giúp Tôn Dục Nghiêm phát hiện ra: cô nàng đang xù lông rồi.
Hắn nhẹ nhàng rút tờ giấy trong túi áo ra, đặt lên bàn.
Tư Kỳ đi tới, đọc nó.
Dòng chữ màu đen được in đậm, to đùng trước mặt cô làm Tư Kỳ suýt rớt quai hàm.
Hợp đồng giả làm bạn gái minh tinh Tôn Dục Nghiêm.
"Cái quái gì đây?"
Tư Kỳ cầm tờ giấy, chất vấn Tôn Dục Nghiêm.
Hắn ta chỉ nhún vai, nói cô cứ đọc đi rồi biết.
Tư Kỳ cũng làm theo.
"Bên A tức Tôn Dục Nghiêm và bên B tức Tư Kỳ."
"Tiếp đi."
"Bên B sẽ đóng giả làm bạn gái của bên A đến khi nào bên A chấm dứt mọi chuyện với hôn thê của mình.
Tiền lương mỗi tháng là một trăm triệu.
Ừm ừm cũng không tồi."
Tư Kỳ dừng đọc.
Khoan, có gì đó sai sai ở đây.
Cô đọc kĩ lại bản hợp đồng mấy lượt.
Chắc chắn mình không đọc sai mới run run chỉ tay vào tờ giấy, ánh mắt không tin nhìn Tôn Dục Nghiêm.
"M..một trăm triệu á?"
"Nếu cảm thấy lương cao quá có thể giảm."
"K..không cần giảm." Tư Kỳ nhanh chóng chối bỏ.
Một trăm triệu là con số trên trời.
Cô làm cả năm chưa chắc đã tích góp đủ.
Công việc này cũng quá hời rồi.
Tư Kỳ cúi mặt đọc tiếp bản hợp đồng.
Chu choa mạ ơi, không những tiền lương mỗi tháng là một trăm triệu, Tư Kỳ còn được phụ cấp chỗ ăn, chỗ ở miễn phí.
Lời to rồi.
Nhưng cô không mừng vội.
Tư Kỳ biết cái gì cũng có hai mặt xấu và tốt.
Bản hợp đồng này không phải là trường hợp ngoại lệ.
Bên B được hưởng vô vàn quyền lợi.
Nhưng bên A sẽ không bảo đảm an toàn về tính mạng cho bên B.
Tức bên B dù có bị fans của bên A ném đá vỡ đầu thì bên A cũng không chịu trách nhiệm.
Cái điều kiện gì mà máu chó vậy? Tôn Dục Nghiêm thâm quá.
Cô không chơi nổi.
"Đại minh tinh à, ít ra cũng phải cho người bảo vệ tôi chứ? Anh có nhiều fangirl như vậy, ngộ nhỡ họ ghét tôi rồi tông xe vào tôi thi sao?" Tư Kỳ chất