Nửa đêm
Hà Dư mất ngủ, càng muốn ngủ càng thêm tỉnh táo.
Nàng lăn qua lộn lại hơn nửa giờ, buồn ngủ vẫn chưa tới, tiếng đập cửa lại vang lên.
Đã hơn nửa đêm, còn tưởng rằng ảo giác, rất nhanh, ngoài cửa lại vang lên tiếng thứ hai.
Nàng chỉ đành phải dừng lại, tùy ý mặc chiếc áo sơmi rộng rãi, chỉ lộ ra cặp đùi thon dài thẳng tắp.
Nàng không bật đèn, sợ người tới sẽ nhìn thấy gì đó.
Mở cửa, chỉ lộ ra nửa người.
"Làm sao vậy?" Nàng thấp giọng hỏi.
"A Ninh ngủ ngáy, ồn ào không ngủ được, có thể tới bên chỗ chị chen một chút không?"
Áo sơmi của Hà Dư bởi vì quá vội mà chưa mặc tốt, đã cài sai nút áo, cổ áo mở rộng, đêm nay ánh trăng rất sáng, cho dù không bật đèn, Diệp Tầm vừa cúi đầu, liền có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cô hơi quay đầu đi, lỗ tai đỏ lên.
Hà Dư ngẩn ra, suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu: "Có thể, có điều em trước chờ một chút.
"
"Được.
"
Hà Dư nhẹ nhàng đóng cửa lại, tìm được áo khoác mặc lên, lại rũ chăn vài cái, mới để cho Diệp Tầm đi vào.
Nhưng vẫn không bật đèn.
Nàng không nên mở cửa, lại càng không nên đồng ý, nhưng ma xui quỷ khiến liền thành như vậy.
Có lẽ là đầu óc hồ đồ rồi.
"Ngủ đi.
" Nàng cuốn một góc chăn, đưa lưng về phía Diệp Tầm, cố gắng cách xa chút.
Diệp Tầm không lên tiếng.
Hà Dư tưởng cô quá buồn ngủ đến mức muốn đi ngủ, cũng an tâm hơn nhiều.
!
Lúc đường chân trời hiện lên trắng sáng, Hà Dư dần dần tỉnh dậy, đồng hồ sinh học rất đúng giờ, còn năm phút nữa là đến 7 giờ rưỡi.
Diệp Tầm còn đang ngủ.
Hà Dư thở phào, từ từ đem tay bên hông dời khỏi, trước tiên mặc