BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 10
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương đỡ đầu Hạ Tình Tuyết, đưa lưng về phía cửa mà đút cho cô nàng ít nước, chờ một lúc, lại nhỏ giọng nói bên tai: “Tạm thời khoan hẵng mở mắt. Tiểu Tuyết, em là dị nhân. Em có thể lợi dụng dị năng, có thể khống chế nó. Thế nên đừng gấp, cứ từ từ… Thử thu miếng băng gạc này xem sao.”
Hạ Vị Sương nhét vào tay Hạ Tình Tuyết một miếng băng vải. Lát sau, băng vải biến mất.
Hạ Tình Tuyết vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nói bằng giọng thì thào: “Em là dị nhân thật sao?”
“Đúng vậy. Chúc mừng em.” Hạ Vị Sương nói, “Mấy thứ này đi đâu?”
Hạ Tình Tuyết nhắm mắt, cau mày như đang ngẫm nghĩ: “Hình như trong lòng bàn tay em có một thế giới khác. Mấy thứ này đều ở đó.”
“Em có lấy ra được không?”
“Được!”
Sau vài lần thử, hai người đã xác định được dị năng của Hạ Tình Tuyết. Cô nàng có thể thoải mái cất vào, lấy ra những món nhỏ, món lớn thì tương đối cố sức. Thứ to lớn, nặng nề như ô tô, gần như sẽ rút hết toàn bộ tinh lực của cô nàng.
Hạ Vị Sương suy tư một lúc, rồi thấp giọng nói bên tai Hạ Tình Tuyết: “Tiểu Tuyết, có lẽ tối nay tụi mình phải đi.”
“Hả?”
“Đây là một cơ hội tốt. Chiếc xe kia ở trong không gian của em.” Hạ Vị Sương nắm tay Hạ Tình Tuyết, mắt lạnh lẽo, “Chờ lát nữa chắc chắn bọn chúng sẽ gọi em qua, thuyết phục em nhập bọn với chúng. Đó là cơ hội tốt nhất. Hơn nữa… chúng ta không thể kéo dài.”
“Tại sao?” Đoạn trước Hạ Tình Tuyết có thể hiểu, nhưng đoạn sau lại không rõ lắm.
Hạ Vị Sương mập mờ nói: “Chúng ta kéo dài càng lâu thì sẽ có càng nhiều người bị thương tổn. Hơn nữa, chị nghi nơi này có thứ gì đó, nhất định còn đáng sợ hơn cả xác sống bình thường.”
Ở đây không có sâu, không có xác sống. Rõ ràng nằm ở ngoại ô, trong sân cũng có cây liễu và cỏ xanh, nhưng đêm hè vốn nên rộn vang tiếng côn trùng, ếch nhái lại yên tĩnh đến mức khiến người ta sởn gai ốc. Hạ Vị Sương không cách nào bỏ qua sự khác thường ấy. Cảm giác nguy hiểm mà nó mang lại thậm chí còn nghiêm trọng hơn hai gã đầu vàng, đầu đỏ nhiều.
Về phương diện nào đó thì Hạ Tình Tuyết trước giờ vẫn luôn ỷ lại Hạ Vị Sương. Thế nên cô nàng thẳng thừng đồng ý. Tất cả hành động, cô đều sẽ chấp hành theo chỉ thị của chị họ.
…
Chín giờ tối, Hạ Vị Sương căn cứ vào những tin tức nhìn thấy trên mạng lúc trước mà ước chừng ra thời gian người bị thương biến thành xác sống, sau đó mới để Hạ Tình Tuyết vờ như vừa tỉnh lại. Gã lưu manh kia vừa thấy thế liền muốn dẫn Hạ Tình Tuyết đi gặp đại ca.
Hạ Vị Sương ở lại, do một gã lưu manh khác trông chừng. Như vậy thì Hạ Tình Tuyết có muốn làm gì đi nữa cũng phải bận tâm đến an nguy của Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương cười cười với em họ, để cô nàng đừng lo lắng cho mình, cứ chuyên tâm đi đàm phán với đám đầu vàng kéo dài thời gian.
Chừng hai mươi phút sau, bên ngoài bỗng nhiên phát sinh rối loạn. Nơi này cách âm không tốt, chẳng mấy chốc mà gã lưu manh canh cửa đã nghe rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hóa ra một người trong đội hai lúc quay về đã bị mẹ của cô bé kia cào bị thương. Chính hắn sợ không dám nói mà lặng lẽ trốn đi. Giờ biến thành xác sống lại bắt đầu ra làm loạn.
Hạ Vị Sương vờ sợ hãi nói: “Chỗ này tối như vậy, có xác sống đến cũng không nhìn thấy. Chúng ta ra chỗ sáng đi.”
Lưu manh canh cửa có phần lưỡng lự.
Hạ Vị Sương đốc thêm: “Cậu xem, cậu ngay cả vũ khí còn chẳng có bên người, gặp phải xác sống thì biết làm sao? Chúng ta qua tụ họp với mọi người. Tôi chạy không thoát, cậu cũng càng an toàn, vậy không tốt hơn à?”
Nhà xưởng có một máy phát điện dự phòng nhưng trữ lượng than đá không nhiều lắm, đường dây cũng đã kéo sẵn, thế nên chỉ mở đèn ở phân xưởng gia công lớn nhất. Bình thường mọi người cũng hoạt động tại đó.
Lưu manh canh cửa bị thuyết phục, bèn mở cửa thả Hạ Vị Sương ra. Mà chân Hạ Vị Sương còn thương tích, chạy không được, phải đỡ mới có thể đi.
Hạ Vị Sương cười cười với hắn, rồi bất chợt giơ tay. Chất lỏng cay nóng hắt vào mắt gã lưu manh. Hắn lập tức che mắt, kêu la lui về phía sau.
Hạ Vị Sương cất lọ dầu nóng đi, lại nhịn đau chạy đến đại sảnh sáng ánh đèn, hô: “Không tốt, bên ngoài có người bị cắn!”
Nơi này đã sớm hỗn loạn. Đầu vàng và đầu đỏ đang lớn tiếng quát kêu mọi người bình tĩnh. Cho dù bọn họ có dị năng, có thể giết chết xác sống thật dễ dàng nhưng lại không ngăn được khi xác sống đến từ chính anh em mình. Chỉ sơ sẩy một chút mà gã đồng bọn biến thành xác sống đã làm bị thương thêm mấy người.
Hiện tại lòng người hoảng sợ. Dù là thủ lĩnh thì nhất thời cũng không thể khống chế tình hình. Tất cả đều sợ hãi người bên cạnh biến thành xác sống. Hạ Vị Sương vừa dứt lời, nơi này lại càng trở nên hỗn loạn.
Hạ Tình Tuyết đang đứng bên cạnh đầu đỏ. Vừa bắt gặp ánh mắt Hạ Vị Sương, cô lập tức xoay người bỏ chạy.
Đầu đỏ thấy thế, vội truy đuổi theo bản năng. Hắn là dị nhân biến dị sức mạnh, nhưng những thứ khác chẳng có gì thay đổi. Hạ Tình Tuyết vô cùng nhanh nhẹn, nhất thời gã kia không cách nào đuổi kịp.
Đầu vàng hét lên: “Đủ rồi!”
Rồi hắn nâng tay, lòng bàn tay bắt đầu nóng cháy. Hạ Vị Sương đứng cạnh cửa, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Hạ Tình Tuyết không chút do dự vọt né sang một bên. Giây tiếp theo, Hạ Vị Sương đã vung tay. Xoảng một tiếng, lọ dầu nóng vỡ nát trên mặt đất, chất lỏng dễ cháy bắn đầy người gã đầu đỏ.
Mà lúc này, ngọn lửa của đầu vàng cũng vụt đến. Lửa bốc lên phừng phừng. Ngọn lửa ấy cứ cháy lan mãi đến chỗ đầu đỏ, khiến hắn kêu la thảm thiết không ngừng. Tiếng kêu rên ở ngay bên tai, Hạ Tình Tuyết không nhịn được mà rùng mình một cái, song vẫn xoay người, hành động theo đúng kế hoạch của Hạ Vị Sương.
Bất cẩn khiến anh em mình bị thương, đầu vàng cũng có phần luống cuống. Hắn biết phát ra lửa, nhưng lại không biết dập lửa!
Mà Hạ Tình Tuyết lại nhân lúc này nhằm hướng hắn duỗi tay. Một chiếc ô tô nặng trịch bỗng dưng xuất hiện từ giữa không trung. Rầm! Đè xuống đầu vàng.
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ dưới thân xe. Hạ Tình Tuyết đầu đau đớn, trống rỗng ngã ngồi trên đất, nhìn dòng máu kia mà không ngăn được cơn run rẩy.
Giết… giết người… Hắn thật sự chết rồi sao?
Hạ Vị Sương bình tĩnh kéo Hạ Tình Tuyết lúc này đã xụi lơ, đẩy cô nàng vào xe, thắt chặt đai an toàn. Sau đó, cô lại ngồi lên ghế lái, khởi động xe, bắt đầu đâm loạn.
Sau này, Hạ Tình Tuyết hỏi cô khi đó có