BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 105
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương ho khan một tiếng, không phát biểu quá nhiều ý kiến về vấn đề này. Xu hướng tính dục của cô là nữ, người tinh ý đều có thể nhìn ra. Tuy nhiên, đối với việc xu hướng tính dục của người khác là thế nào, cô không có hứng thú tìm hiểu sâu.
“Ý cô là… cô gái kia có năng lực đặc biệt? Tỷ như khống chế tinh thần?”
Trịnh Phách Tường gật đầu: “Tôi đoán thế. Bạn của tôi miêu tả cô ta thế này…” Cô thuật lại sơ lược những lời miêu tả của Tiểu Lữ, chỉ mấy câu đã diễn tả được sự mê hoặc đặc biệt của cô gái kia.
Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Biết tên cô ta không?”
Trịnh Phách Tường lắc đầu.
“Còn biết tin tức cụ thể gì nữa không? Ví dụ như dị năng của cô ta?”
Trịnh Phách Tường tiếp tục lắc đầu.
Hạ Vị Sương bèn nói: “Nói như cô thì người này đúng là cần phải chú ý. E rằng quan hệ giữa cô ta và Cố Mẫn Chi không chỉ là tình nhân.”
Cố Mẫn Chi vứt bỏ Trịnh Phách Tường, nhặt được cô gái kia trên đường về, thật đúng là khiến người ta trở tay không kịp. Cô gái kia, chỉ sợ sẽ là biến số.
Hiện tại, quan trọng nhất chính là Cố Mẫn Chi. Theo thời gian, con đường đi đến căn cứ đã khác rất nhiều so với trước kia. Dù có dị năng hỗ trợ nhưng Hạ Vị Sương cũng không dám nói có thể hoàn toàn tránh được tất cả nguy hiểm. Cô chỉ có thể giảm bớt những nguy cơ và tổn thất trên đường đi xuống mức thấp nhất.
Dù thế, Hạ Vị Sương cũng không thể nào xác định con đường cuối cùng lựa chọn sẽ đảm bảo an toàn. Bởi vì một khi thật sự bước lên con đường ấy, dưới tình huống đã biết trước nguy cơ thì đương nhiên sẽ làm ra những hành động khác với lúc chưa biết. Hiệu ứng bươm bướm sẽ khiến tương lai tiếp tục mất khống chế.
Hạ Vị Sương cũng không thể nướng hết thời gian vào đường đi. Màn kịch thật sự ở trong căn cứ thành phố B cơ. Nếu chỉ mỗi việc giết chết Cố Mẫn Chi thôi thì không quá khó, cái khó chính là làm sao để an toàn lui thân, không phải bước lên con đường bị đuổi giết, bị quấy rầy liên tục.
Theo Hạ Vị Sương biết, cha mẹ Cố Mẫn Chi đều rất mực cưng chiều đứa con gái một này. Tệ nhất chính là cả hai người họ đều là người nắm quyền trong căn cứ. Muốn giải quyết Cố Mẫn Chi, hoặc là giấu không cho người nào biết rốt cuộc ai đã giết cô ta, hoặc là phải kéo luôn cha mẹ của cô ta xuống.
Dưới sự giúp đỡ của Trịnh Phách Tường, Hạ Vị Sương tạm thời nắm được tình hình bên trong căn cứ thành phố B. Bởi vì virus Satan tấn công toàn diện, bất luận thân phận nên hệ thống quan chức trong nước gần như là sụp đổ. So với trước tận thế thì bộ phận quản lí của thành phố B đã hoàn toàn thay đổi, triệt để phá đổ dựng lại.
Giữa các căn cứ với nhau tuy có thể trao đổi tin tức nhưng giao lưu vật lí thì lại vô cùng khó khăn. Ở tình huống nửa cô lập như thế, có thể nói mỗi căn cứ đều là một vùng đất riêng biệt. Lòng người phức tạp, tham dục không đáy. Người đã từng hưởng qua mùi vị của quyền lực có ai mà không muốn lên cao hơn bước nữa? Vì thế, sóng ngầm khuấy động, không hề ngưng nghỉ.
Hiện giờ, mặt ngoài thì quan chức lớn nhất của căn cứ người sống sót ở thành phố B chính là nguyên Phó Thị trưởng của thành phố A, Lưu Thành Bình, giờ đã trở thành Thị trưởng. Ông ta có chút quan hệ với nhà họ Cố. Trên thực tế, cha của Cố Mẫn Chi, Cố Đường, mới là người lãnh đạo thật sự của phe này. Sản nghiệp nhà họ Cố lấy lương thực và xăng dầu là chủ yếu, mấy năm nay cũng đang phát triển thực phẩm hữu cơ và rau quả chủng mới, tranh thủ bắt kịp trào lưu. Tài nguyên họ nắm đã cung cấp sự trợ giúp khá lớn vào buổi đầu thành lập căn cứ, cũng dựng nên địa vị của nhà họ Cố tại đây.
Theo lời Trịnh Phách Tường thì nhà họ Cố xây dựng một phòng nghiên cứu trong căn cứ, đang nghiên cứu chủng rau dưa sản lượng cao, có thể chịu được điều kiện khắc nghiệt và ô nhiễm. Bởi vì có nhà môi trường học nói nhiệt độ hạ thấp đột ngột mới chỉ là bắt đầu, hoàn cảnh của thế giới này trong tương lai sẽ càng trở nên khắc nghiệt, khó đoán. Ngoài thiên tai ra thì còn có các vấn đề còn lại của xã hội loài người nữa.
Có phòng nghiên cứu này tương đương với có hy vọng. Nghe nói giờ đã nghiên cứu ra được giống lúa mì chống chịu được nhiệt độ thấp. Nếu tranh thủ thời gian mà gieo trồng thì mùa xuân sang năm sẽ có hy vọng giảm bớt nguy cơ lương thực trong căn cứ.
Nhưng muốn gieo trồng thì cần sức người và đất trồng. Tuy có thể phái người điều khiển máy móc mạo hiểm ra ngoài căn cứ cày ruộng, gieo giống ở trạng thái được bảo hộ nhưng với tình hình hiện tại, chắc chắn khó khăn sẽ cao mà hiệu suất lại thấp.
Ngoài ra thì còn có một nhà quá quen thuộc, không thể không nhắc đến, chính là nhà của Tang Lộ. Nhà họ Tang chủ yếu kinh doanh công ty khoa học kỹ thuật, trong đó bao gồm kỹ thuật thông tin. Trước tận thế, sự nghiệp nhà họ Tang không ngừng phát triển, có thể nói là đứng đầu ngành của tỉnh. Nhưng nháy mắt biến cổ nổ ra, giờ cũng không thể không lùi về xếp sau nhà họ Cố.
Thế cục hiện giờ chính là nắm tay ai cứng thì người đó làm đại ca, tài nguyên ai nhiều thì người đó làm cha. Nhà họ Cố, nhà họ Tang liên thủ, lại thêm Cố Mẫn Chi phụ trách quản lí dị nhân dưới sự hợp tác hai bên, thế lực phe này ở căn cứ thành phố B đã vô cùng vững chắc.
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa Cố Đường một mình độc đại. Căn cứ thành phố B, căn cứ thành phố B, vốn đã ở gần thành phố B hơn. Những quan chức may mắn còn sống sót của thành phố B cũng không hoàn toàn ủng hộ Lưu Thành Bình. Bọn họ có người lãnh đạo riêng, tên Trần Giai Vĩ, nắm trong tay tài nguyên y tế liên quan đến mạng người.
Mà gần đó có một quân khu, sau khi tận thế nổ ra đã gộp vào trong căn cứ. Thái độ của người lãnh đạo này khá là mập mờ, thoạt trông như vẫn chưa quyết định được sẽ ủng hộ phe nào, khiến thế lực bên trong căn cứ tạm thời ở thế chân vạc, giữ được hòa bình ngoài mặt.
…
Tạm thời không bàn đến chuyện phía căn cứ bên kia vượt qua được nguy cơ gì, Cố Mẫn Chi và cô gái bí ẩn rốt cuộc có quan hệ ra sao, chỉ nói phía Hạ Vị Sương bên này. Một đêm nào đó, cô bỗng nhiên cảm nhận được rõ ràng một sự rung động kì lạ dâng lên từ chỗ sâu thẳm trong tinh thần, vô cùng huyễn hoặc. Cô biết ngay dị năng của mình lại tiến bộ.
Qua quá trình sử dụng, điều chỉnh và cố gắng đột phá không ngưng nghỉ, Hạ Vị Sương cuối cùng cũng có thể tiến bộ. Sự tiến bộ này không biểu hiện ở tần suất sử dụng và cái giá phải đánh đổi khi dùng dị năng mà biểu hiện ở việc cô có thể tiên tri được mối nguy hiểm mà mình muốn biết chính xác hơn mà không cần quá nhiều điều kiện như trước đây. Ví dụ, lúc trước, khi cô chủ động sử dụng dị năng thì chỉ có thể dựa theo kế hoạch đã dự đoán mà nhìn thấy nội dung tiên tri. Trong đa số lần thì nguy hiểm được tiên tri sẽ xuất hiện theo trình tự thời gian và dựa trên điều kiện đã đặt ra sẵn, thi thoảng mới không bị trói buộc. Nhưng tóm lại thì vẫn không thật sự do Hạ Vị Sương khống chế. Nhưng hiện tại, cô đã có thể trực tiếp bỏ qua nguy cơ trên đường đi mà tiên tri đến mối nguy hiểm có thể sẽ gặp trong căn cứ, trực tiếp nhảy qua nửa năm, đi xem nguy cơ mà nửa năm sau sẽ gặp. Đương nhiên, cái này cũng có hạn chế. Hạ Vị Sương đã thử, chỉ có thể biết được nguy hiểm trong tối đa là nửa năm. Nếu muốn đột phá giới hạn này thì cô sẽ lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, đồng thời cũng có một cảm giác sợ hãi dâng lên tự đáy lòng.
Nhưng mà nói sao thì đây cũng là chuyện tốt. Hạ Vị Sương vẫn cảm thấy vui sướng, kích động. Kết quả còn chưa kích động được trọn một ngày, cô đã không vui nổi nữa.
Hạ tuần tháng mười một, đợt hạ nhiệt độ thứ hai bất chợt ập đến, rét lạnh tới mức khung cảnh bên ngoài trở thành một màu trắng xóa. Ngoại trừ một ít cây cối biến dị có sức sống mạnh mẽ thì hoàn toàn không thấy được chút màu xanh nào.
Quân đoàn meo meo rúc trong nhà. Cả bọn cố ý mang những chiếc chăn thừa trong khách sạn ra trải cho chúng nó, trải thật dày để chúng chui vào sưởi ấm. Vì vẫn luôn ở cùng con người nên Cục Than và Xíu Xiu so ra có vẻ tương đối hưởng thụ, còn có thể dựa vào máy sưởi mà sưởi ấm.
Khiến người ta đau lòng chính là vườn rau. Sau lần hạ nhiệt độ này, thiết bị sưởi ấm đơn sơ trong vườn rau đã không đáp ứng được nhu cầu của đám rau củ bình thường nữa, chẳng mấy hôm mà chúng nó sẽ chết vì lạnh. Ngay cả mấy cây giống biến dị cũng hơi héo úa, rũ rượi. Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, sau đó gieo thêm vài hạt giống biến dị mà lúc trước đã lựa ra riêng.
Số lượng các loại rau củ quả hái được không ít, không cần lo lắng để lâu sẽ hư. Nhiệt độ xuống cực thấp đồng nghĩa với việc thế giới bên ngoài biến thành một cái tủ lạnh thiên nhiên khổng lồ. Xử lí sơ qua đám rau quả rồi đặt chúng vào căn phòng mở cửa sổ là xem như xử lí đông lạnh.
“Em cho rằng lần này loài người chúng ta thiệt hại nặng nề nhất. Giờ xem ra cái gì cũng không trốn được kiếp nạn này.” Ngụy Vân Lang nhìn cửa kính đóng đầy sương giá mà nói.
“Đúng thế. Cái gì cũng không trốn được.” Hạ Vị Sương thấp giọng tán thành, “Con người chúng ta dù gì cũng có trí tuệ, biết lợi dụng công cụ sưởi ấm bảo vệ bản thân. Sinh vật bên ngoài lại không thể. Nhiệt độ không khí như hiện tại, ít nhất là từ khi chị có ký ức đến nay thì chưa bao giờ xuất hiện.”
Lạnh đến độ nào? Lạnh đến nỗi ngay cả xác sống cũng không hoạt động. Cả thế giới trở nên im lìm đáng sợ. Trông thì tưởng như là thời cơ tốt để loài người phản kích, nhưng ở thế giới đã bị phá hủy này, những người may mắn còn sống giờ nghỉ ngơi lấy sức còn không kịp, nào có tinh lực để mà phản kích?
“Từ lâu đã nghe trên mạng nói đủ kiểu, nào là hiệu ứng nhà kính, từ trường thay đổi, còn có cái gì mà thời kỳ tiểu băng hà sắp tới. Má ơi, ai ngờ tự dưng hoàn cảnh lại trở nên đáng sợ hơn cả tưởng tượng.” Ngụy Vân Lang chà xát cánh tay, mặt u sầu.
“Đành chịu thôi. Đây chắc là cuộc đại thanh tẩy của thiên nhiên.”
Một đợt virus khiến