BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 14
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hành vi của Tang Lộ, nếu xét theo phương diện nào đó thì rất dễ hiểu, nhưng đôi khi sẽ khiến người khác cảm thấy hồ nghi, khó bề lí giải.
Cô thả Hạ Vị Sương nằm xuống, lại sắp xếp đâu vào đấy hết như trấn an một con non, rồi lập tức xoay người rời đi.
Hạ Vị Sương cùng Hạ Tình Tuyết nằm song song, bốn mắt nhìn nhau trong câm lặng.
Lúc đi, Tang Lộ đã đóng cửa. Cô không để lại bất kì tin tức gì về mục đích cũng như địa điểm đến của mình, chẳng rõ là do nghĩ bản thân không cần giải thích hay là có giải thích thì người khác cũng không hiểu được.
Hạ Vị Sương bật ngồi dậy, ôm mắt cá chân, gắng dằn xuống ý muốn lao ra ngoài tìm Tang Lộ. Cô nên hiểu Tang Lộ rất mạnh, không nên lo lắng lung tung, thậm chí cô còn nên lo lắng ngược lại cho bản thân mình một chút. Hạ Vị Sương thật sự không đoán được suy nghĩ của Tang Lộ, cũng không biết liệu chị đối với cô có còn như trước kia hay không. Cô cứ cảm thấy lần này trở về, Tang Lộ chẳng những đã thay đổi vẻ bề ngoài mà bên trong cũng có khác biệt rất lớn. Chị mang đến bánh kem và lời chúc, chị cứu cô, chị hôn cô. Nhưng khi đối diện với Tang Lộ, Hạ Vị Sương lại rất khó có thể lĩnh hội được hoàn toàn tình cảm và suy nghĩ của chị.
Hạ Vị Sương tự an ủi mình rằng đó chỉ là vì đại não Tang Lộ xuất hiện chút vấn đề. Chị vẫn là chị. Linh hồn của chị sẽ không thay đổi.
Hạ Tình Tuyết vươn tay chọt chọt Hạ Vị Sương.
“Tiểu Tuyết sao vậy?” Hạ Vị Sương quay đầu nhìn em họ, lặng lẽ đẩy ba lô sang lót dưới đầu Hạ Tình Tuyết.
Hạ Tình Tuyết hừ khẽ một tiếng, rồi túm lấy tay Hạ Vị Sương, nói: “Chị, nhân lúc này tụi mình chạy đi!”
Hạ Vị Sương: “…?”
Hạ Tình Tuyết đau khổ nói: “Chị còn chưa nhận ra à? Chị Tang Lộ bây giờ không giống trước kia nữa. Chị ta rất nguy hiểm!”
Hạ Vị Sương trở tay nắm lại Hạ Tình Tuyết, nói: “Chị biết. Nhưng chị ấy không có thương tổn chúng ta, còn cứu nữa. Tiểu Tuyết, em thử tin tưởng chị ấy có được không?”
Hạ Tình Tuyết ôm ngực thở dài: “Chị, sao chị vẫn không chịu hiểu vậy? Nếu chị Tang Lộ chỉ có thân thể biến dị, hoặc là có dị năng thôi thì em căn bản không sợ. Nhưng mà… chị ấy thật sự đã khác rồi. Chị ấy cho em cảm giác thật đáng sợ. Vừa rồi lúc bả buông chị ra rồi túm lấy chân chị, em cứ cảm thấy giây sau là bả ngoạm chị luôn!”
Hạ Vị Sương cau mày, nói: “Tiểu Tuyết, có phải em đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị rồi không? Hay là có bóng ma tâm lí với xác sống?”
Hạ Tình Tuyết mếu máo nói: “Chị…”
Hạ Vị Sương rụt vai, vô cùng bất đắc dĩ: “Tiểu Tuyết, em như bây giờ, có chạy đi nữa thì biết chạy đi đâu? Không bằng tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương trước, đến khi hồi phục rồi lại chạy sau.”
Hạ Tình Tuyết cho rằng chị họ nói có lí, thế nên nhắm mắt, túm lấy tay Hạ Vị Sương nói: “Vậy được rồi, em nghỉ ngơi… Chị, chị phải cẩn thận, đừng quá tin tưởng người kia…”
Hạ Tình Tuyết kiệt sức đã sớm không gượng nổi, lúc này vừa khép mắt đã thiếp đi ngay. Hạ Vị Sương xem xét chân cô nàng, điều chỉnh băng vải một chút, miễn cho quấn chặt quá thì cẳng chân lại hoại tử. Chính cô lại chẳng thể nào ngủ được, cũng không có tâm tình để mà ngủ.
Một bàn tay nhỏ nhắn gần đó bỗng nhiên chạm vào tay Hạ Vị Sương. Cô quay đầu trông sang, thấy được cô bé thê thảm, đáng thương kia.
“Nước.” Cô nhóc vẫn im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện. Giọng em lí nhí, tựa một chú mèo con thiếu tháng.
Hạ Vị Sương lấy một chai nước khoáng đưa cho cô bé, thấy đối phương đã chịu giao lưu, bèn dịu giọng hỏi: “Chị tên Hạ Vị Sương. Chị bên này tên Hạ Tình Tuyết. Em tên gì? Trong nhà còn ai không?”
Cô bé kia dường như rất khát, nuốt từng hớp, từng hớp nước, uống xong mới ngượng ngùng cúi đầu nói: “Cảm ơn chị. Em tên Mễ Nhạc Nhạc.”
“Nhạc Nhạc.” Hạ Vị Sương gọi, “Em có biết những người thân khác trong nhà ở đâu không?”
Mễ Nhạc Nhạc im lặng một chốc rồi đáp: “Không biết. Ba mẹ em đều chết cả rồi.”
Cứ vậy, đứa nhỏ này hình như cũng không có chỗ đi. Giữa loạn thế như hiện tại, để em ở đâu cũng không thể yên tâm. Trừ phi quốc gia quét sạch xác sống, thành lập trại trẻ mồ côi thì những đứa trẻ đáng thương thế này hẳn mới có cơ may sống sót.
Một thoáng thất thần dường như khiến Mễ Nhạc Nhạc hiểu lầm. Cô bé cắn môi, sợ hãi hỏi: “Chị ơi, nếu em không có cái dị năng như chị nói thì có được đi theo chị nữa không?”
Hạ Vị Sương sửng sốt, rồi cười đáp: “Ừ, được chứ.”
Năng lực dự đoán cũng không nói cho cô biết thời gian Mễ Nhạc Nhạc xuất hiện dị năng. Cho dù muốn lợi dụng đi chăng nữa thì trước mắt vẫn chưa đến lượt đứa nhỏ này. Hạ Vị Sương đành phải tạm buông.
Có lời hứa của Hạ Vị Sương, Mễ Nhạc Nhạc đã an tâm hơn nhiều, cuối cùng cũng chịu ăn miếng bánh kem kia. Cô nhóc rất ngượng ngùng, chỉ ăn từng ngụm, từng ngụm thật nhỏ, hệt như những động vật be bé.
Hạ Vị Sương đỡ tường, gắng gượng đứng dậy. Cô vẫn còn canh cánh mãi chuyện vật tư. Suy cho cùng thì với tình huống như hiện tại, không có đồ ăn, dược phẩm và nước sạch thì Tiểu Tuyết sẽ rất nguy hiểm. Nhưng cổ chân phải từ khi bị thương đến giờ vẫn luôn vận động, giờ buông ra nghỉ ngơi rồi mới thấy đau đến gần như không đi nổi. Hạ Vị Sương khó nhọc nhích đến bên cửa sổ, cởi giày thể thao, vừa thả lỏng chân vừa quan sát tình huống bên ngoài.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong màn đêm phía trước.
Hạ Vị Sương mừng rỡ trong thoáng chốc, nhưng rồi cô lại lập tức nhận ra đó không phải Tang Lộ. Bóng dáng này thoạt trông vạm vỡ hơn, là dáng người nam, tướng đi cứng đờ, bước chân nặng trịch.
Hỏng rồi, đây là một xác sống!
Thật sự không ngờ trải qua đợt tập kích của cây liễu quái và trận hỏa hoạn ngoài kia mà xác sống này vẫn còn gắng gượng được đến hiện tại. Thật không biết là may mắn hay xui xẻo.
Nhưng hiển nhiên, đối với Hạ Vị Sương mà nói thì kẻ may mắn này tuyệt đối không phải chuyện tốt. Càng hỏng bét chính là xác sống này rõ ràng đã phát hiện hơi thở người sống trong căn phòng nhỏ mà cả bọn Hạ Vị Sương đang tụ tập. Nó không