BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 27
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Bọn Hạ Vị Sương phải đi. Chiếc xe chật chội nhét đến năm người.
Vẫn là Hạ Vị Sương lái xe, Tang Lộ ngồi ghế phụ. Băng sau từ trái sang phải lần lượt là Hạ Tình Tuyết, Mễ Nhạc Nhạc và Kha Tiếu Tiếu. Ngoài người ra thì cũng không có quá nhiều đồ đạc. Phần lớn vật tư đều được Hạ Tình Tuyết thu hồi, chỉ chừa một ít ở bên ngoài tránh tai mắt người khác.
Vì là bạn cùng phòng có quan hệ rất tốt nên Hạ Tình Tuyết chẳng hề cảnh giác đã nói cho Kha Tiếu Tiếu nghe dị năng của mình.
Lúc đi, chị Lưu bọn họ đứng bên cửa sổ vẫy tay: “Tiểu Hạ, sau này bọn em tới chơi, chị miễn tiền phòng cho mấy đứa!”
Dường như chị Lưu vẫn tin chắc tương lai nhất định sẽ tốt lên, thế giới rồi sẽ quay trở lại như trước, bọn họ còn được tiếp tục cuộc sống bình đạm.
Hạ Vị Sương cũng vẫy vẫy tay: “Được, nhất định!” Sau đó giẫm chân ga, đụng bay một xác sống.
Vì thế, các cô tiếp tục lên đường, đi hướng mục đích của bản thân… Đi đi đi, Hạ Vị Sương bấm tay tính toán: “Không xong rồi.”
“Làm sao vậy?”
Các cô đang chạy bon bon trên đường cao tốc. Đương nhiên, vì thi thoảng lại có một chiếc xe chặn đường nên tốc độ thật không phải quá nhanh.
Biết dị năng của Hạ Vị Sương nên vừa nghe chị họ nói thế, trực giác Hạ Tình Tuyết đã nghĩ là sắp hỏng bét: Làm ơn làm phước đừng xảy ra thêm chuyện xấu gì nữa!
Hạ Vị Sương: “Sắp hết xăng, phỏng chừng không tới được thôn Thúy Sơn.”
Hạ Tình Tuyết bối rối theo bản năng: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Vị Sương: “Xem ra chúng ta chỉ có thể lấy xăng trong xe bỏ ven đường mà xài.”
Hạ Tình Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ven đường nhiều xe như vậy, chắc là đủ xăng rồi.”
Hạ Vị Sương rầu rĩ nói: “Vậy em biết hút xăng ra kiểu gì không?”
Hạ Tình Tuyết khiếp sợ. Rõ ràng, cô nàng cũng chưa từng học qua kiến thức về phương diện này. Suy cho cùng thì mấy chuyện trộm xăng xe, người bình thường đâu ai đi tìm hiểu làm chi.
Hạ Vị Sương: “Dùng nguyên lí dẫn bằng siphon.”
Hạ Tình Tuyết lại phấn chấn hẳn lên: “Vậy chúng ta bắt tay vào việc ngay đi!”
Hạ Vị Sương: “Không có ống siphon sạch.”
Hạ Tình Tuyết: “…”
Hạ Vị Sương nhoẻn miệng cười: “Cơ mà không sao, đi tiếp một quãng nữa là có một trạm xăng dầu. Chúng ta còn có thể tiện tay mang mấy thùng xăng đi.”
Hạ Tình Tuyết im lặng, cảnh giác nhìn chị họ.
Hạ Vị Sương chớp chớp mắt: “Sao vậy? Em cảm thấy đề nghị này không tốt à?”
Hạ Tình Tuyết: “Twist đâu? Cú plot-twist bẻ cua lần này đâu?”
Hạ Vị Sương mỉm cười nhẹ nhàng: “Plot-twist lần này chính là không có plot-twist.”
Hạ Tình Tuyết: “…”
Kha Tiếu Tiếu và Mễ Nhạc Nhạc lập tức cười khúc khích. Hiển nhiên vẻ mặt xuất sắc của Hạ Tình Tuyết khiến người ta quá buồn cười. Mà Hạ Vị Sương lại đảo mắt qua phía Tang Lộ. Thấy người bên cạnh đang nhìn mình, Tang Lộ bèn nghiêng đầu, khẽ mỉm cười. Chẳng qua nụ cười này vẫn chẳng hề khác biệt so với trước đó.
Hạ Vị Sương có hơi thất vọng, không phải đối với Tang Lộ, mà là đối với bản thân. Nhưng cô giấu đi không biểu hiện ra ngoài, chỉ điềm đạm nói với Tang Lộ: “Chị từng nói với em, dù có vui hay không cũng có thể biểu hiện ra ngoài. Nếu không muốn cho người khác thấy, vậy cho chị thấy. Bất luận niềm vui có nhàm chán đến đâu, bất luận nỗi buồn có nhỏ bé đến đâu, chị đều không cười nhạo em. Chị sẽ cùng em cảm nhận.”
Trên con đường tan hoang trước mắt, Hạ Vị Sương vi phạm luật giao thông mà dùng tay phải nắm lấy tay Tang Lộ.
Đã không còn ai ngăn cản các cô nữa. Cũng sẽ không có người đến la rầy, trách móc.
Hạ Vị Sương nhìn con đường dường như không hề có điểm cuối, bỗng nhiên túm lấy tay Tang Lộ, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay đối phương, rồi nói: “Hiện giờ em cũng nghĩ như thế. Tang Lộ, lần này đến lượt em cảm nhận chị.”
Rất lâu trước kia, Hạ Vị Sương cũng là một người hướng nội, lầm lì. Cô không giỏi giao tiếp, chỉ dè dặt, rụt rè, bảo vệ bản thân khỏi bị tổn thương. Tang Lộ hoàn toàn trái ngược với cô. Chị lớn hơn cô chỉ một tuổi mà lại khác nhau như trời với đất. Tang Lộ rực rỡ, lóa mắt như mặt trời trên cao. Nụ cười của chị có thể chinh phục bất kì ai. Chị có rất nhiều người tin tưởng, sùng bái. Nhưng bất chợt, chị nắm lấy tay cô.
Rồi Hạ Vị Sương cứ thế mà bị kéo vào thế giới của Tang Lộ, cũng bắt đầu chậm rãi thay đổi bản thân, thậm chí còn được chị nuông chiều mà tính tình càng lúc càng lớn, mãi đến khi mất đi Tang Lộ, rơi vào vực thẳm càng tối tăm.
Giờ đây Tang Lộ đã trở về. Hạ Vị Sương lại được rót đầy sức sống một lần nữa. Cô cảm thấy mình đang từ từ ấm lên từng chút một, tựa đại địa hồi xuân, vạn vật sống lại.
Cô không ngại dùng những câu đùa sứt sẹo chọc Tang Lộ vui vẻ, cũng không ngại xấu hổ nói ra những lời buồn nôn. Cô muốn khơi dậy tình cảm trong nội tâm Tang Lộ.
Cô muốn kéo chị trở lại, từ đáy biển lạnh căm.
…
Kế hoạch rất lí tưởng, hiện thực lại thật tàn khốc. Tốc độ tiến lên chậm hơn so với tưởng tượng của Hạ Vị Sương quá nhiều.
Đường thật sự khó đi. Xe hỏng chặn ngang, xác sống điên cuồng, ngỗng biến dị đáng sợ,… đủ thứ độc đáo. Đặc biệt là con ngỗng biến dị to lớn kia, một đường rượt theo sau đít xe mà mổ, khiến nắp thùng xe phía sau lồi lõm, gồ ghề. May mà nó không tấn công lốp, rượt mệt là dừng. Hạ Tình Tuyết tức xì khói, vội mở cửa sổ, xắn tay áo, giơ ngón giữa với con ngỗng lúc này đã bỏ xa: “Chờ đó cho bà, sớm muộn gì cũng đem mày đi hầm!”
“Mới rồi sao không hung?” Hạ Vị Sương nói: “Được rồi, nói nhỏ một chút.”
Cô liếc nhìn Tang Lộ. Tang Lộ híp mắt tựa vào cửa sổ xe, hệt một chú mèo lười biếng đang ngủ gà ngủ gật. Lúc này, ánh mặt trời tươi đẹp tựa một mảng màu vàng, chiếu trên gương mặt trắng nõn của chị như phủ lên đó lớp màu vẽ.
Hạ Tình Tuyết héo úa thu tay, đóng lại cửa sổ, trong lòng phẫn hận lại không dám quá mức lớn tiếng, đành nhỏ giọng làu bàu: “Thấy sắc quên em…”
Kha Tiếu Tiếu vói tay qua từ phía sau, bắt lấy tay Hạ Tình Tuyết mà lắc lắc, như đang an ủi.
Hạ Tình Tuyết cảm động, nhỏ giọng nói: “Tiếu Tiếu, vẫn là cậu tốt.”
Kha Tiếu Tiếu cười ngọt ngào: “Đừng quấy rầy chị Sương Sương lái xe.”
Hạ Tình Tuyết: “…”
Cuối cùng, cô nàng đành phải nhìn về phía Mễ Nhạc Nhạc, mếu máo nói: “Nhạc Nhạc, bọn họ ăn hiếp chị.”
Mễ Nhạc Nhạc thở dài như bà cụ non, rồi móc từ chiếc cặp màu hồng ôm trước ngực ra một hủ thạch trái cây vị quýt đưa cho Hạ Tình Tuyết.
Hạ Tình Tuyết cuối cùng cũng im lặng.
Mà lúc này, các cô cũng lịch xịch lết tới trạm xăng dầu.
Trước khi vào trong, Hạ Vị Sương đã hạ tốc độ, quan sát từ xa. Nhìn một lúc, vẻ thả lỏng trên mặt cô dần biến mất.
“Chỗ này bị sao vậy?”
Hạ Tình Tuyết cúi người, trông ra ngoài từ cửa sổ xe bên phía Kha Tiếu Tiếu. Ngoại trừ trạm xăng hơi yên tĩnh, bên ngoài có bảy tám chiếc xe đỗ lung tung thì dường như không còn gì khác thường, ngay cả xác sống cũng chẳng có mấy con.
“Trong trạm xăng có cửa hàng!” Hạ Tình Tuyết hết sức vui vẻ. Giờ chân cô đã lành, cũng có thể đi theo tìm vật tư. Điều này đồng nghĩa với việc cô không còn bị chiếc cặp của Mễ Nhạc Nhạc hạn chế nữa!
Kha Tiếu Tiếu giơ tay che trước miệng Hạ Tình Tuyết, ý bảo đối phương đừng vui mừng quá: “Chỗ này không thích hợp.”
“Là vì không có ai sao?” Hạ Tình Tuyết xoa cằm nói, “Nếu không có nhân viên thì đúng là không được tiện lắm.”
“Không phải vì nhân viên.” Kha Tiếu Tiếu thấp giọng nói: “Nhiều xe như vậy, thoạt trông cũng không phải kiểu đỗ lâu không đụng đến. Vậy thì rất kì quái. Không lí nào tất cả chủ xe đều biến thành xác sống rồi xuống xe tản bộ khéo vậy chứ?”
Hạ Vị Sương bình tĩnh nói: “Thôi. Giờ vật tư của chúng ta rất phong phú, vẫn nên dùng xăng của xe ven đường vậy.”
Được Kha Tiếu Tiếu giải thích, Hạ Tình Tuyết cũng hiểu nơi này có điều quái lạ. Đi giữa thế giới nguy hiểm này, đương nhiên phải đặt an toàn lên trên hết.
“Nhưng chẳng phải mình không có ống siphon à?”
“Chỉ là không có ống sạch thôi.” Hạ Vị Sương có hơi buồn bực, “Hơn nữa đến trạm xăng chủ yếu là muốn mang mấy thùng xăng đi.”
Cũng không còn gì để nói, Hạ Vị Sương định trực tiếp chạy qua trạm xăng. Nào ngờ Tang Lộ nãy giờ vẫn luôn ngủ gà ngủ gật đột nhiên ngẩng đầu, vừa ngước lên đã nhìn thẳng vào trạm xăng với vẻ mặt ngập tràn hứng thú… Nói là ngập tràn hứng thú cũng không đúng, cô chỉ biểu hiện ra một chút hứng thú, Hạ Vị Sương đã tự động áp thêm bộ lọc (filter) vào.
“Chị muốn đi à?” Hạ Vị Sương hỏi.
Tang Lộ gật gật đầu.
Vì thế, Hạ Vị Sương phanh lại.
Hạ Tình Tuyết: “… Ahaha.” Thật là quá buồn cười.
Hạ Vị Sương: “Khụ, ờ... chị tiện tay đi lấy ít xăng.”
Hạ Tình Tuyết: “Hừ.”
Hạ Vị Sương không lái xe vào trạm mà ngừng ngay ven đường. Tang Lộ đẩy cửa xe, bắt đầu đi về phía trạm xăng. Hạ Vị Sương vội xách vũ khí đuổi theo, lại quay đầu nói với Hạ Tình Tuyết: “Tiểu Tuyết, em lên ghế điều khiển ngồi đi, có gì không đúng là lập tức đi ngay.”
Hạ Tình Tuyết bất đắc dĩ: “Chị, em cảm thấy có gì đó sai sai, thôi vẫn nên đợi chị cho tương đối an toàn.”
Lời này cũng không sai. Hạ Vị Sương bèn nói: “Vậy em cứ xem hoàn cảnh mà làm. An toàn là trên hết. Không cần lo cho chị bên này. Có Tang Lộ, chị sẽ không sao.”
Vì thế, các cô chia làm hai tốp. Hạ Vị Sương theo sau Tang Lộ, đi vào trạm xăng.
Vốn cô còn nghĩ tình hình bên này tương tự chỗ cây liễu quái, nhưng một xác sống lại bất ngờ xuất hiện ngay khúc cua, còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt thối rữa kia thì nó đã ngã phịch xuống.
Đã có xác sống thì khả năng cao là không phải thứ gì đó như cây liễu quái. Hạ Vị Sương suy ngẫm, từ sau khi virus xác sống bùng nổ đã có quá nhiều những chủng loại kì dị, chẳng ai nói trước được mình sắp gặp phải thứ gì.
Tang Lộ dường như đang tìm kiếm gì đó, nhưng lại có vẻ hết sức bình thản, không hề gấp gáp. Chị đảo một vòng quanh trạm xăng, sau đó bước đến một chỗ đất trống, rồi đột nhiên đứng im bất động tại đó. Tang Lộ hơi khom lưng, đầu cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất không chớp lấy một cái.
Thấy Tang Lộ như đang ngẩn người, Hạ Vị Sương dứt khoát không nhìn nữa mà tự đi làm việc.
Bất luận có nói sao thì thực lực của Tang Lộ vẫn rất có cảm giác an toàn. Hạ Vị Sương định tìm hai thùng xăng. Bước đến trước cửa siêu thị, cô đứng ngoài quan sát một lúc, thấy bên trong có một xác sống đang lượn lờ. Hạ Vị Sương vươn tay đẩy cửa. Tiếng động vang lên thu hút xác sống nhào đến. Tiếp đó, cô lợi dụng kẹt cửa mà giết chết nó.
Hạ Vị Sương tiến vào siêu thị, phát hiện đồ đạc ở đây đã vơi mất một nửa, hẳn là người đến trước đó mang đi. Cô tiếp tục đi vào phía trong, dùng “lấy xăng” là mục tiêu hàng đầu mà tìm kiếm thùng đựng cùng những công cụ có thể cần đến.
Đúng lúc này, Hạ Vị Sương