BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 33
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Chuyện một người chết trong chính căn nhà của mình rõ ràng đã khơi lên nỗi sợ hãi của tất cả mọi người. Vốn xác sống thôi đã đủ đáng sợ rồi, nào ngờ người sống lại còn giết hại lẫn nhau, bảo sao mà không phẫn nộ cho được?
Mọi người vây quanh thi thể, sôi nổi thảo luận rốt cuộc ai có khả năng là hung thủ nhất.
“Không đúng nha. Bình thường đâu nghe nói Trụ Tử có mâu thuẫn với ai. Ai lại muốn giết anh ta cơ chứ?”
“Đêm qua tôi có loáng thoáng nghe được tiếng động, hình như chính là nhà anh ta truyền đến.”
“Vậy thật đáng sợ. Chẳng lẽ hung thủ ở ngay bên cạnh chúng ta?”
“Nhưng mà nhìn Trụ Tử cũng đâu có vết thương gì, sao tự dưng lại chết? Có khi nào là bệnh tim gì đó không? Chẳng phải bây giờ có rất nhiều người đột tử đấy sao?”
“Sức khỏe Trụ Tử rất tốt. Ông xem, vẻ mặt anh ta đáng sợ thế, hệt như còn đang nhìn ông vậy. Tôi thấy là bị người ta làm ngạt chết rồi !”
“…”
Nhưng bàn tới bàn lui, mọi người vẫn không động bừa vào thi thể Trụ Tử mà chỉ quan sát bề ngoài, phát hiện đầu, cổ và tay của người này đều không có vết thương, có vẻ đột tử thật sự là khả năng cao nhất. Nhưng một người đang yên lành lại đột ngột chết ngay trên ghế bập bênh trong nhà, vẻ mặt còn sợ hãi và dữ tợn như thế thì cũng thật kì quái.
Hạ Vị Sương quan sát người chết tên Trụ Tử này một chút, sau đó bước vào nhà anh ta, mở cửa phòng bếp nhìn sơ qua một lượt. Bên trong rất bừa bộn. Mảng tường sau kệ bếp đen sì. Trong nồi chứa mì sợi nồng mùi khét. Thùng rác lại càng đầy tràn những thứ cháy khét không rõ là gì. Bát đũa chất chồng trong bệ rửa đã bắt đầu bốc mùi. Cả phòng bếp dơ dáy, bừa bộn khiến người ta chẳng muốn bước vào.
“Từ từ, cô muốn làm gì?!” Có người để ý đến hành động của Hạ Vị Sương, vội chạy tới hỏi.
Hạ Vị Sương vốn dĩ không quen biết bao nhiêu người trong thôn, chẳng ai thân với cô. Dù vừa rồi đã giới thiệu sơ qua ở nhà Bí thư Chi bộ nhưng vẫn vô cùng lạ lẫm.
Hạ Vị Sương giải thích: “Tôi muốn xem xem chỗ này có dấu vết gì do hung thủ để lại hay không.”
“Vậy đi cùng đi.”
Có Hạ Vị Sương nhắc nhở, mọi người cũng sực nhận ra, bắt đầu điều tra khắp nhà Trụ Tử. Hạ Vị Sương thở dài, không nói gì. Tất cả đều biết giờ đây không thể nào báo cảnh sát gì đó được nữa rồi, thế nên muốn bắt được hung thủ thì phải tự trông vào chính bọn họ thôi.
Phòng khách và phòng ngủ nhà Trụ Tử cũng rất bừa bộn. Người trong thôn nhìn đến tình trạng phòng bếp cũng không nhịn được mà đồng tình nói: “Vợ Trụ Tử đảm đang, hiền hậu biết bao nhiêu. Lúc còn sống, nhà anh ta luôn sạch sẽ, tươm tất. Nào ngờ virus vừa bùng nổ, vợ của Trụ Tử đã biến thành xác sống, cắn chết đứa con. Bây giờ Trụ Tử cũng chết luôn rồi. Thật tội quá.”
“Aiz, nói không chừng cả nhà bọn họ đã được đoàn tụ ở dưới rồi. Bây giờ quan trọng nhất chính là bắt được hung thủ, trút giận cho anh ta.”
Hạ Vị Sương không ở lại nhà điều tra với các thôn dân nữa. Cô biết trong nhà đã không còn gì để tìm kiếm, bèn bước đến trước mặt thi thể, cẩn thận quan sát tròng mắt vẩn đục của Trụ Tử. Có vẻ là kề sát nên Hạ Vị Sương bỗng dưng ngửi được mùi gì đó. Cô bèn ngồi xổm xuống, xắn ống quần Trụ Tử lên.
“Ấy, ấy, ấy, cháu làm gì vậy?!”
Bí thư Chi bộ được người trong thôn gọi đến, vừa bước vào đã bị hành động to gan của Hạ Vị Sương làm giật mình.
Hạ Vị Sương bình tĩnh nhìn ông ta, nói: “Mọi người không muốn biết anh ta chết như thế nào sao?”
“…”
Đúng vậy. Cũng có khả năng miệng vết thương nằm dưới lớp quần áo, vẫn nên kiểm tra một chút thì tốt hơn. Cơ mà kiểm tra thi thể một người đàn ông trung niên thì con gái có phải nên tránh mặt một chút không?
Hạ Vị Sương hoàn toàn không nghĩ như thế. Đây chỉ là một đống thịt chết. Trên thực tế, cô đã có suy đoán riêng về nguyên nhân chết của người này cùng hung thủ. Chỉ là suy đoán ấy dựa vào dị năng của bản thân nên không tiện nói thẳng ra mà thôi.
Bí thư Chi bộ thôn cho người cởi áo trên và quần của Trụ Tử ra, không lột sạch hết. Như thế đã đủ rồi. Suy cho cùng thì con người bình thường sẽ không độc ác đến mức chuyên nhắm vào những chỗ nhạy cảm mà xuống tay.
Trụ Tử có vóc người của một nông dân điển hình, đặc biệt là sau khi chết, hoàn toàn không có gì để xem. Trời nóng, thi thể đã bắt đầu bốc lên mùi hôi thối, bụng hơi phồng, e là không lâu nữa sẽ biến thành xác chết trương phình*.
*Xác chết trương phình (hay bloated cadaver/giant cadaver). Nói ngắn gọn là ở giai đoạn thứ 2 (giai đoạn trương phình) trong quá trình phân hủy xác, vi khuẩn kị khí hoạt động mạnh gây tích tụ nhiều khí, làm xác phình lên, chủ yếu là phần bụng. Có thể gu gồ để biết thêm chi tiết nhưng không khuyến cáo xem hình.
“Chỉ có chỗ này có vết thương!” Trên cẳng chân phải của Trụ Tử có mấy vết rất sâu, thoạt trông như bị cào. Chỗ đó là thối rữa nghiêm trọng nhất. Xung quanh miệng vết thương bầm xanh, có mấy mạch máu tím sẫm túa ra từ miệng vết thương rồi lặn mất dưới da.
“Này nhìn sao giống như bị xác sống cào thế?” Bí thư Chi bộ thôn ngồi xuống, cảm thấy rất lạ.
Vừa nghe được kết luận ấy, mọi người đã đồng loạt lùi về sau, sợ Trụ Tử đột nhiên biến thành xác sống kéo thêm mấy người chôn cùng.
Hàng xóm của Trụ Tử, cũng chính là cái người nói mình nửa đêm loáng thoáng nghe được tiếng động kia, phẫn nộ nói: “Trụ Tử chưa biến thành xác sống đã bị giết, vậy có khác gì giết người đâu cơ chứ? Tôi nhìn thử rồi, đồ ăn trong nhà bếp của anh ta đều mất hết, chắc chắn là có người đến cướp!”
“Không thể nói bậy.” Bí thư Chi bộ thôn gõ gõ khung cửa, nghiêm túc nói, “Mọi người trong thôn chúng ta đều tường tận gốc gác, ai lại làm mấy chuyện này cho được? Cậu nói thế chẳng phải sẽ khiến mọi người sinh lòng nghi ngờ à? Lúc này chúng ta không thể mâu thuẫn nội bộ, phải đoàn kết, đồng lòng!”
Hàng xóm của Trụ Tử vội giải thích: “Tôi chưa nói Trụ Tử bị người trong thôn giết. Chúng ta đều có nhà riêng, trong nhà cũng không thiếu chút đồ ăn đó. Ngộ nhỡ là người ngoài trà trộn vào thôn làm thì sao?”
“Vậy cũng có lí. Người trong thôn ta chẳng lí nào lại hại Trụ Tử. Chắc chắn không phải thôn ta làm.”
“Nhưng nhìn Trụ Tử không giống như bị đánh chết, mà cũng chẳng bị biến thành xác sống. Kì quái như thế rốt cuộc là sao?”
“Ai nói nhất định phải bị đánh chết, còn có thể hạ độc… A, tôi biết rồi! Chắc chắn là có người mang theo tay xác sống lẻn vào cào Trụ Tử, sau đó hù chết anh ta!”
“Vậy ông nói xem Trụ Tử còn biến thành xác sống nữa không? Hôm nay không thấy xác sống nào, nói không chừng virus này đã tự tiêu diệt chính nó rồi!”
“Tôi vẫn cảm thấy là người ngoài làm.”
Mọi người vây quanh thi thể của Trụ Tử mà xôn xao bàn tán. Số lượng tán thành giả thuyết hung thủ là người ngoài ngày một đông. Không khéo chính là chỗ này đúng lúc cũng có một người ngoài, Kha Tiếu Tiếu.
Khi ánh mắt mang đầy thù địch của bọn họ hung tợn nhìn sang, Kha Tiếu Tiếu không nhịn được mà trốn ra sau lưng Hạ Vị Sương.
Hạ Tình Tuyết có phần tức giận: “Các người nhìn cái gì? Đừng nói là nghĩ do chúng tôi làm đấy nhé?”
“Người ngoài mới đến thôn hôm qua không phải là nhà các cô sao?” Một thôn dân tính tình khá nóng nảy nói, “Vừa rồi ở nhà Bí thư Chi bộ các cô cũng thừa nhận rồi đấy!”
“Vậy cũng không có nghĩa là chúng tôi làm có được không? Hơn nữa, người này chết như thế nào còn chưa thể xác định. Anh dựa vào đâu mà vu khống người khác?”
Thôn dân bắt đầu to tiếng cãi vã với Hạ Tình Tuyết. Kha Tiếu Tiếu túm lấy góc áo Hạ Vị Sương, run bần bật: “Chị Sương Sương, làm sao bây giờ…”
Hạ Vị Sương xoa xoa huyệt Thái Dương, có hơi đau đầu. Cô nói thẳng với Bí thư Chi bộ: “Cháu biết ai là hung thủ.”
Lời ấy vừa bật ra, không khí lập tức trở nên yên ắng. Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Vị Sương, biểu cảm kinh ngạc, dường như không hiểu vì sao cô lại biết hung thủ là ai.
Đáp án chỉ có một, hung thủ là người mà cô ta biết ư?
Thôn dân lập tức hoài nghi: “Chẳng lẽ thật sự chính là người ngoài trở về cùng với các cô?”
“Cháu gái của Phú Quý. Bác nhớ đi cùng cháu về còn có một cô gái, dáng người rất cao, lúc nãy còn chờ bên ngoài nhà bác. Giờ cô ta đâu rồi?” Bí thư Chi bộ thôn nheo mắt nhìn đăm đăm vào Hạ Vị Sương.
“Cháu gái của Phú Quý…” Có người nhỏ giọng châu đầu ghé tai, “Chính là nhỏ thích con gái kia đúng không? Tôi nghe nói nó quen một đứa con gái trong trường, khiến ông nội nó tức nổ đom đóm.”
“Ông nhìn nhỏ kia, đứng gần như thế, không phải chính là người nó quen đó chứ?”
“Không, không, không. Chắc chắn là đứa vắng mặt. Lúc trên đường tôi thấy hai đứa nó rất thân mật. Ui chà, thời buổi rối ren thế này không về nhà tìm cha mẹ mình mà lại về quê chung với người khác. Chậc, chậc, chậc… chắc chắn là kiểu đó rồi.”
Bí thư Chi bộ thôn lớn tiếng hắng giọng, cắt đứt tinh thần tám chuyện của các thôn dân. Ông ta nói thẳng: “Cháu gái của Phú Quý, là chính miệng cháu nói cô gái kia biết võ, chắc chắn là rất lợi hại. Chúng tôi sẽ không tùy tiện bôi nhọ ai mà không có chứng cứ. Nhưng mà hiện giờ cô ta đang ở đâu, cháu có biết không?”
Bọn họ thế mà lại hoài nghi Tang Lộ?
Vẻ mặt Hạ Vị Sương lập tức trở nên lạnh lẽo. Dù là hiểu càng nhiều về Tang Lộ thì hiềm nghi của chị có lẽ còn lớn hơn cả bây giờ. Hơn nữa, đêm qua đúng là sau khi Trụ Tử phát ra tiếng kêu thảm thiết thì Tang Lộ mới đột nhiên trở về trong mưa. Theo lí thì Hạ Vị Sương cũng nên hoài nghi, nhưng cô làm không được. Một mặt là về tình cảm, cô không muốn hoài nghi chị. Một mặt là lí trí của cô phán đoán hung thủ không phải Tang Lộ. Tang Lộ sẽ không vô duyên vô cớ đi sát hại một con người không có chỗ nào đặc biệt thế này.
Nhưng cô lại không thể nói ra lí do ấy với những thôn dân trước mắt.
Cùng lúc đó, một cảm giác phiền chán, nôn nóng cũng manh nha trỗi dậy từ đáy lòng.
Cô ghét khi có người chửi mắng, bôi nhọ, vu oan cho Tang Lộ, dù rằng đó chỉ là một đám người không quan trọng, dù rằng bản thân Tang Lộ chắc cũng chẳng thèm để ý. Nhưng trong mắt Hạ Vị Sương, Tang Lộ là hoàn mỹ. Nếu sợ hãi, hoài nghi với hiện trạng kì quái của Tang Lộ thì không nói, đằng này bọn họ rõ ràng chẳng biết một cái gì, sao có thể hoài nghi Tang Lộ như thế?
Hạ Vị Sương không chịu nổi việc người khác vô cớ vấy bẩn hình tượng của Tang Lộ. Giọng cô nghe có phần lạnh nhạt: “Đừng lo, không phải chị ấy làm.”
“Hai người các người là quan hệ kiểu đó, chắc chắn sẽ bao che cho nhau. Lời cô nói không tin được. Đi tìm cô ta về!”
“Đúng đó, đúng đó. Lời cô nói không tin được! Bạn gái cô biết võ, ngoài cô ta ra thì còn ai có thể lặng lẽ hại chết Trụ Tử được nữa?”
Hạ Vị Sương hít sâu một hơi, nói: “Là người ngoài làm, nhưng không phải chúng tôi. Thứ nhất, nơi Trụ Tử bị xác sống cào trúng không phải trong nhà mà là ở bên