BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 37
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Qua lời kể của Ngụy Vân Lang, Hạ Vị Sương biết được người này có một vị sư phụ là cao nhân ẩn sĩ. Hai ngày trước khi nạn xác sống nổ ra, sư phụ cậu ta tính thấy thiên hạ sắp gặp đại họa, cũng báo cho Ngụy Vân Lang không cần phải che giấu sự đặc biệt của bản thân nữa.
Quả nhiên, không lâu sau, cả thế giới đã long trời lở đất.
Thật ra bản thân Ngụy Vân Lang ở ngay thành phố bên cạnh. Tận thế ập xuống, cậu ta tính được thành phố A có tai tinh giáng thế. Vậy là vừa đi vừa tính, lập chí diệt trừ tai tinh, tiêu tai giải nạn cho bá tánh.
Đi tới đi lui, cuối cùng đi đến nơi này.
Nhưng vừa đến gần thôn Thúy Sơn, Ngụy Vân Lang đã cảm thấy áp lực quá nặng nề. Cậu ta biết tai tinh mà mình muốn tiêu diệt vô cùng đáng sợ. Cách cậu ta nhận thức khác với người thường, thế nên cảm thụ về chuyện đó cũng càng sâu sắc.
Lần đầu tiên trong đời, Ngụy Vân Lang sợ hãi.
Cậu ta bắt đầu che giấu bản thân, để tránh bị tai tinh phát hiện mục đích dẫn đến sứ mệnh thất bại trong gang tấc. Vì thế, cậu ta tiếp tục suy tính, tìm đến nhà những người đã mất đi sinh mệnh mà nương náu, tiện tìm kiếm thời cơ diệt trừ tai tinh. Cứ thế, cậu ta đến nhà Kim Quý.
Ngụy Vân Lang nhún vai, hết sức bất đắc dĩ: “Có thể là tôi tính sai. Vốn tôi tưởng rằng buổi chiều nhà này sẽ không còn ai. Nào ngờ lại đông người như thế… Ngại ghê.”
Không, không phải cậu ta tính sai, mà là vận mệnh đã thay đổi.
Hạ Vị Sương bình tĩnh hỏi: “Cậu đoán mệnh chính xác khoảng bao nhiêu?”
Ngụy Vân Lang khiêm tốn: “Chắc chừng bảy tám chục phần trăm đi.”
Hạ Vị Sương lại nói: “Tiếp tục.”
Ngụy Vân Lang ngây người: “Tôi nói xong cả rồi, còn phải tiếp tục khai cái gì nữa?”
Hạ Vị Sương: “Dị năng của cậu.”
Ngụy Vân Lang bĩu môi: “Cái này giữ bí mật có được không?”
Hạ Vị Sương: “Được.”
Ánh mắt Ngụy Vân Lang lập tức biến đổi. Sao tự dưng người này lại dễ nói chuyện thế? Không phải có âm mưu gì đó chứ? Tròng mắt Ngụy Vân Lang đảo vòng. Đột nhiên, cậu ta hỏi: “Ấy, từ đã, chị biết tôi có dị năng, có phải cũng biết dị năng của tôi là gì rồi đúng không?”
Hạ Vị Sương đáp: “Gần như thế. Cơ mà giờ có vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi cậu.”
“Vấn đề gì?”
“Tai tinh là ai?”
Ngụy Vân Lang im lặng.
Hạ Vị Sương cũng không gặng hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta.
Ngụy Vân Lang biết, cứ tiếp tục giằng co thế này thì chẳng có lợi gì cho mình, bèn nói: “Thật ra tôi cũng không cần phải giấu giếm. Chỉ là nếu mọi người biết thì có thể sẽ khiến bản thân gặp phải nguy hiểm.”
Cô gái tóc dài, mái bằng trước mắt, từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh. Nhưng lúc này, gương mặt cô ta lại thoáng qua một chút yếu ớt. Kẽ hở đó khiến Ngụy Vân Lang chợt nảy sinh một suy nghĩ.
Cô gái này biết rất nhiều. Cô ta biết mình có dị năng, thậm chí rất có thể biết cả dị năng của mình là gì. Hơn nữa… bây giờ bình tĩnh ngẫm lại, lúc cậu ta trèo tường vào, cũng là người này hô một câu “Chính hắn”.
Cô ta biết quá nhiều. Có khi nào cũng biết tai tinh là ai?
Vậy không phải vừa khéo sao?
Thật ra Ngụy Vân Lang hiện tại không biết cụ thể ai là tai tinh!
Cậu ta lập tức kích động: “Đương nhiên, mấu chốt là tôi còn chưa xác định được chính xác tai tinh, chỉ biết phương hướng đại khái thôi.”
Hạ Vị Sương cụp mắt, ừ một tiếng, không tiếp tục gặng hỏi hòng đưa ra được kết luận gì mới. Trong lòng cô khá bất an. Thực lực mạnh đến đáng sợ, khiến người ta không dám đối mặt trực tiếp… Người ở thôn Thúy Sơn phù hợp với những đặc điểm đó nhất còn không phải là Tang Lộ vẫn chưa rõ thái độ đấy sao?
Nhưng sao Tang Lộ lại là tai tinh? Chị vẫn đang yên lành, cũng không làm hại đến ai. Đây tuyệt đối là hiểu lầm.
Nếu thật sự có tai tinh thì cũng nên là người khác mới đúng. Nhưng thôn Thúy Sơn còn ai có thực lực mạnh hơn Tang Lộ nữa đâu?
Chẳng lẽ thật ra tai tinh không lợi hại đến thế, chỉ là một mình Ngụy Vân Lang thì không ứng phó được thôi…?
Hạ Vị Sương nói: “Cậu cảm thấy mình đánh thắng được tai tinh không?”
Ngụy Vân Lang cười khẩy một tiếng, lắc đầu: “Một mình tôi thì chắc chắn không được. Nhưng nếu có người giúp, nói không chừng sẽ khả thi.”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Vậy tạm thời đừng có học đòi. Cùng quần chúng nhân dân quét sạch kẻ thù trước mắt mới là chính sự.”
Vì thế, Ngụy Vân Lang còn chưa có cơ hội phản đối đã bị phán đưa đến cho Bí thư Chi bộ thôn.
Ngụy Vân Lang giãy giụa lần cuối: “Đừng mà. Khó khăn lắm tôi mới tìm được hướng của tai tinh, làm gì có thời giờ đánh xác sống với mọi người chứ? Bỏ lỡ lần này, nói không chừng tôi sẽ không đuổi kịp nó nữa!”
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Ngụy Vân Lang hít sâu một hơi, vụt đứng dậy, nói: “Tôi muốn mọi người cùng tôi chung sức diệt trừ tai tinh. Nếu không, chẳng bao lâu nữa, mọi người cũng sẽ gặp tao ương!”
Hạ Vị Sương cau mày. Nếu thật sự nghiêm trọng như lời cậu ta nói thì tất cả đúng là phải đồng lòng. Tai tinh sẽ không là Tang Lộ, vậy chi bằng… gọi Tang Lộ cùng đánh?
Ngụy Vân Lang lại nói: “Tôi có thể tinh lọc xác sống. Chỉ là mức độ nhiễm bệnh càng nặng thì tinh lọc sẽ càng khó khăn, nhưng đồng thời, mức độ thương tổn đối với chúng cũng càng lớn. Khuyết điểm chính là pháp lực của tôi có hạn, không thể xài chiêu này mãi, cần phải hồi máu. Thân thủ của tôi xem như khá tốt. Cô em bên kia cùng cậu em bên này thoạt trông cũng rất cừ. Mọi người cùng nhau góp sức thử một lần, nói không chừng có thể thật sự diệt trừ được tai tinh.”
Dừng một chút, Ngụy Vân Lang lại nói: “Nếu trong thôn có dị nhân thì lại càng tốt.”
Hạ Vị Sương & Hạ Tình Tuyết: “…”
Trong thôn đúng là có dị nhân, hơn nữa còn có những bốn người. Chỉ là hết ba người không phải hệ chiến đấu, người còn lại thì hết sức bất thường.
Hạ Vũ cười nhạo: “Tôi nghe sao thấy giống như cậu đang lừa đảo vậy? Nói! Có phải muốn nhân cơ hội đào tẩu hay không?”
Ngụy Vân Lang vô cùng oan khuất: “Rõ ràng là mấy người hỏi tôi trước. Tôi nói thật, các người lại không tin. Xin hỏi tôi lừa mấy người làm gì? Thôi, ứ đi nữa, tôi cảm thấy chỗ này cũng khá tốt.”
Nói đoạn, cậu ta cứ thế mà nằm thẳng cẳng, cười tủm tỉm nói: “Ai da, vốn là muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, như bây giờ cũng hay.”
Kim Quý: “Xùy, xùy, xùy. Đừng ở lại nhà tôi. Tôi không hoan nghênh cậu.”
“Tôi đi tìm tai tinh với cậu.” Hạ Vị Sương ngồi xuống trước mặt Ngụy Vân Lang, uy hiếp, “Cậu có thể nói dối, cũng có thể trốn đi thử xem. Nhưng bọn tôi có đồng đội rất mạnh, chị ấy sẽ cho cậu biết cái gì gọi là hối hận.”
Chuyện tai tinh vẫn luôn khiến Hạ Vị Sương cảm thấy bất an. Cô tin tưởng Tang Lộ. Nhưng chuyện này nếu truyền ra thì người khác rất có thể sẽ lại hoài nghi chị. Dù rằng đám người kia không là gì, nhưng Hạ Vị Sương vẫn sẽ cảm thấy ấm ức thay Tang Lộ.
Ngụy Vân Lang lập tức nở nụ cười. Cậu ta nhanh nhẹn bò dậy, rồi chợt đưa đầu ra, kề sát tai Hạ Vị Sương mà nói: “Cảm ơn nha bà chị. Chị cũng là dị nhân đúng không? Yên tâm, mọi người hợp sức, tỉ lệ thắng vẫn rất cao.”
Hạ Vị Sương không thích kề sát người xa lạ như thế, bèn giơ tay chặn lại theo phản xạ. Mu bàn tay cô vô tình đụng phải chóp mũi Ngụy Vân Lang.
Chỉ một thoáng, trước mắt cô hiện lên vài hình ảnh. Ngay sau đó, một cơn đau lan ra từ sâu trong trí óc khiến những hình ảnh tiên tri của cô đồng loạt tan thành mây khói.
Hạ Vị Sương cau mày, xoa xoa thái dương. Cô biết đây là bởi vì hôm qua mình vừa chủ động sử dụng dị năng, thế nên hôm nay dù là bị động cũng không thể nhận được tin tức hoàn chỉnh. Hạ Vị Sương điều chỉnh một chút tinh thần mệt mỏi cùng sự lo lắng. Sau đó, khi nhìn Ngụy Vân Lang, vẻ mặt cô đã hòa hoãn hơn nhiều, cảm tình cũng tăng vọt.
Bởi vì trong số những hình ảnh tương lai ít ỏi vừa nhìn