BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 44
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương mở đèn pin, nương ánh sáng ấy mà cột mấy sợi dây câu cá chắc chắn vào bờ dưới cánh cửa cuốn, đầu còn lại cố định trên mặt đất. Sau đó, cô kéo tay quay, từ từ nâng cửa cuốn lên cao. Cửa mở ra, những xác sống gần đó bị tiếng động và hơi người sống thu hút, ồ ạt quay đầu chạy về phía này. Hạ Vị Sương nâng cửa lên đến độ cao đủ cho xe ra vào là dừng. Lúc này, dây câu cá cũng vừa căng.
Đêm xuống, xác sống cũng càng kích động, chạy rất nhanh. Hạ Vị Sương làm xong đâu đấy là lập tức quay trở lại ghế điều khiển ngay, nổ máy xe nhích ra trước một chút, chừa một khoảng đằng sau.
Phập, phập,…
Dưới sự va chạm ở tốc độ cao, dây cước sắc bén, chắc chắn cắt vào thịt dễ dàng hệt như cắt đậu hủ. Người bình thường sẽ không ngốc đến mức dồn hết sức lao vào sợi dây cước mảnh đang căng, nhưng xác sống thì có. Đặc biệt là khi người sống còn ở ngay trước mặt.
Chúng nó không cảm nhận được sự đau đớn, vẫn cố chấp vươn tay, ra sức bườn về phía trước, lại khiến dây câu cá càng cắt sâu. Da thịt vốn đã thối rữa, giờ bị cắt như thế, lại thêm chúng nó không ngừng cử động, thế nên chẳng mấy chốc mà mặt đất đã đầy thịt nát cùng dịch mủ.
Dưới sức ép của xác sống, dây cước phát ra những tiếng ken két. Hạ Vị Sương quay đầu nhìn, thầm nhẩm tính.
Phụt. Bịch. Một cái đầu rơi xuống đất.
Dây câu cá không cắt nổi xương sọ của xác sống, nhưng dưới sự nỗ lực của đám quái vật, cắt cổ chúng nó vẫn không thành vấn đề. Có cái đầu đầu tiên mở màn thì cũng sẽ có cánh tay đầu tiên, cẳng chân đầu tiên rơi xuống.
Đương nhiên, chỉ dựa vào nhiêu đó mà muốn tiêu diệt hết đám xác sống này vẫn không được. Dù dây câu cá rất sắc bén nhưng nơi cố định lại không đủ chắc chắn. Đấy, tấm lưới giết chóc tạo nên từ dây câu cá này cuối cùng cũng không chịu nổi mà bung ra. Xác sống bật hơi hừ hừ nhào vào cửa tiệm. Vì trước đó vẫn luôn gắng sức bườn lên nên theo quán tính, những xác sống may mắn chưa bị rơi đầu cũng ngã dúi, nằm bò trển mặt đất.
Đúng lúc này, Hạ Vị Sương quay xe, lắc lư xóc nảy cán qua người đám xác sống, sau đó lại bẻ lái, nghênh ngang rời đi.
Bóng đêm tối nay rất đẹp. Ánh trăng rất đẹp. Mùi vị thịt người cũng hết sức đẹp. Chỉ có đám xác sống cực khổ, bất chấp máu thịt văng tứ tung vẫn muốn vọt vào cửa hàng bán dụng cụ câu cá là không đẹp chút nào.
…
Trong xe, Hạ Vị Sương đang nói chuyện với Tang Lộ ảo giác.
Lần này, chị đã đổi sang một bộ lễ phục dạ hội đuôi cá đỏ thắm, đơn giản mà trang nhã, trí thức mà xinh đẹp. Chiếc váy này khá tương tự chiếc váy mà Hạ Vị Sương tặng, nhưng lại không giống nhau. Cái đầm dạ hội đuôi cá màu đỏ này là trang phục mà Tang Lộ đã mặc vào lần đầu tiên Hạ Vị Sương thấy chị.
Đó là buổi tiệc đón tân sinh viên, Tang Lộ mặc lúc làm người dẫn chương trình. Khi ấy, hai người còn chưa quen biết. Hạ Vị Sương ngồi dưới sân khấu, chen chúc giữa biển tân sinh viên mênh mông, không chút nổi bật. Tang Lộ không thấy được cô, nhưng cô lại thấy chị. Vô cùng choáng ngợp, như thể ánh sáng của cả sân khấu đều tập trung vào cô gái xinh đẹp này.
Hạ Vị Sương chưa bao giờ nói cho Tang Lộ nghe, rằng thật ra khi còn chưa quen biết thì cô đã thấy rất có cảm tình với chị. Một thoáng ngỡ ngàng lúc mới gặp đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hạ Vị Sương. Sau này, cô tặng chị một chiếc váy đỏ, chắc cũng phần nào do lần gặp đầu tiên ảnh hưởng.
“Người này là ai?” Khi đó, Hạ Vị Sương hỏi bạn cùng phòng như thế. Có Trời mới biết chuyện đó đối với người hướng nội như Hạ Vị Sương là bất thường đến độ nào.
Bạn cùng phòng cũng là tân sinh viên, sao có thể biết? Người nọ lắc đầu, nói nếu cậu muốn làm quen thì chờ kết thúc rồi lại đến hậu trường hỏi thử xem.
“Không được.” Đối với Hạ Vị Sương mà nói thì có hành động khác lạ thường sẽ kéo theo vô số chuyện phiền toái sau đó. Cô lắc đầu, cuối cùng vẫn lựa chọn lùi bước.
Vì thế, các cô bỏ lỡ nhau một năm. Sau này khi nhớ lại, Hạ Vị Sương vẫn thường cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng may mà quanh đi quẩn lại, các cô vẫn có thể tương ngộ một lần nữa.
Hạ Vị Sương không thích, không cần các mối quan hệ xã giao, cũng không cho rằng mình sẽ gặp được người bằng lòng bao dung tất cả về mình. Cô đắm chìm trong học tập, thành tích xuất sắc. Vì thế, dù kiệm lời, kín tiếng nhưng vẫn có người muốn tiếp xúc với cô, đồng thời ngỏ thời mời cô gia nhập một nhóm dự án nhỏ làm phiên dịch.
Cuộc sống đại học đồng nghĩa với một kiểu trưởng thành mới toanh. Hạ Vị Sương tuy kiệm lời, kín tiếng nhưng cũng không ngại biết thêm càng nhiều thứ. Vì thế, cô nhận lời. Mà cũng may là cô đã nhận lời.
Trong nhóm này, có Tang Lộ.
Khi gặp lại Tang Lộ lần nữa, Hạ Vị Sương bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác như định mệnh. Ngày đó, Tang Lộ mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, ngồi sau bàn, vừa liếc thấy Hạ Vị Sương đã hỏi: “Em biết chị?”
Hạ Vị Sương lắc đầu theo bản năng. Tang Lộ lại không nhịn được mà nở nụ cười.
Tang Lộ nói: “Nhưng chị biết em, Hạ Vị Sương. Thật ra mời em gia nhập chính là ý của chị.”
Hạ Vị Sương có hơi kinh ngạc. Cô hoàn toàn không biết mình và Tang Lộ có gặp nhau bao giờ. Nếu tính cả bữa tiệc chào đón tân sinh viên thì cũng chỉ xem như một nửa.
Tang Lộ hứng thú dạt dào nói: “Bất ngờ lắm à? Một cô bé có thành tích nổi trội lại xinh đẹp như em thường sẽ được rất nhiều người chú ý, dù bản thân em không rõ lắm. Chào em, chị tên Tang Lộ, rất vui được quen biết em.”
Chị chủ động vươn tay. Hạ Vị Sương chần chờ một lúc rồi cũng chậm rãi bắt lấy.
Bàn tay ấy mềm mại mà ấm áp.
Hoàn toàn khác với hiện tại.
Hiện tại, Tang Lộ hư ảo mặc lễ phục đuôi cá màu đỏ mà chị đã mặc vào lần đầu tiên Hạ Vị Sương nhìn thấy, ngồi ngay bên cạnh.
“Tốc độ của cô ta quá nhanh.” Tang Lộ vẫn ung dung, điềm tĩnh hệt như trong kí ức. Chị nói: “Hơn nữa, khứu giác còn cực kì nhạy bén. Chỉ dùng dịch thể của xác sống để che giấu xe vẫn chưa đủ.”
Từ khi vào nội ô, số lượng xác sống đã tăng lên đáng kể. Dù ven đường có không ít xe nhưng muốn tìm một chiếc mới dưới tình cảnh một thân một mình vẫn quá nguy hiểm. Hạ Vị Sương không thể không áp dụng sách lược càng cẩn thận, cố gắng tránh né, cắt đuôi xác sống thay vì trực tiếp va chạm.
Tang Lộ im lặng một lúc lại nói: “Em biết nên làm thế nào.”
Giấc ngủ và đợt bổ sung tinh thạch trước đó đã khiến tinh thần Hạ Vị Sương hồi phục rất nhiều, cũng đủ để căng đến khi cô tìm được nơi lánh nạn mới. Nhưng cô lại không trả lời Tang Lộ, như thể không dám phân tâm.
Tang Lộ thở dài một tiếng, nói: “Em quá ỷ lại chị.”
Hốc mắt Hạ Vị Sương ửng đỏ. Giọng cô khàn khàn: “Chị sẽ luôn ở bên cạnh em, đúng không?”
Tang Lộ bèn đáp: “Đúng vậy.”
Tiếp theo nên làm gì, thật ra trong lòng Hạ Vị Sương biết rất rõ. Xét về bản chất thì Tang Lộ bên cạnh đây chỉ là ảo giác mà cô vẽ ra dựa theo hình tượng Tang Lộ trong trí nhớ. Cho dù trông sống động, chân thật đến thế nhưng vẫn không có linh hồn. Tang Lộ ấy chỉ biết căn cứ vào những ước muốn và ký ức chân thật nhất trong lòng Hạ Vị Sương mà biểu hiện bản thân. Nhưng dẫu thế, Hạ Vị Sương vẫn mong chị có thể nói với mình nhiều hơn nữa.
Cứ như đang chìm trong giấc mơ. Người trong mơ thường sẽ không nhận thức được rằng mình đang mơ. Cho dù giấc mơ chỉ là hư ảo, là câu chuyện mà đại não dựng nên dựa trên kí ức cơ sở và tâm lí của con người thì những tình cảm trong mơ vẫn chân thật như thế.
Tang Lộ bèn nói: “Em cần phải che lấp mùi trên người thêm nữa. Nước hoa, tinh dầu hay dầu thơm* đều được.”
*Nguyên văn hoa lộ thủy (花露水). Không biết là cái gì luôn. QT để nước hoa. Baidu thì là loại có thành phần gồm: cồn, nước, tinh dầu, khác. Tác dụng át mùi, sát trùng, tiêu độc, khử bẩn, lưu hương, chống muỗi, blah bleh. Nói tiếng anh là Florida water nhưng tra Florida water thì lại ra nước hoa Eau de Cologne? Search hình bằng tiếng Trung thì vừa giống dầu gió xanh vừa giống body mist… Sau này thống nhất dùng dầu thơm luôn nha, để phân biệt với nước hoa bình thường.
“Sau đó, em cần tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi an toàn.”
“Còn nữa, em biết tấn công vật lí bình thường không có tác dụng với cô ta. Em phải chuẩn bị phương pháp tự vệ khác.”
Hạ Vị Sương lần lượt làm theo. Cô tấp vào cửa hàng ven đường, cầm mấy bình dầu thơm rồi đi ngay, hết sức nhanh chóng. Ngồi vào xe, Hạ Vị Sương lập tức phun thứ chất lỏng nồng nặc ấy lên khắp người.
“Khụ khụ khụ…”
Trong không gian kín, Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã bị sặc chết. Cô không kiềm được mà ho liên hồi, lại còn bóp mũi hắt xì, nước mắt cũng muốn rơi. Hạ Vị Sương vô cùng buồn bực, không thể không đeo cái khẩu trang vào, miễn cho mình bị hun chết. Lúc này đã cách cửa hàng bán dụng cụ câu cá ban nãy rất xa.
Tiếp