BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 57
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Chiếu theo lối suy nghĩ bình thường thì sau khi thảm họa xác sống bùng nổ, bệnh viện sẽ trở thành khu tập trung thây ma khủng khiếp nhất. Nói như vậy thật ra cũng không sai. Vào thời kì đầu khi nạn xác sống vừa nổ ra, bệnh viện đúng là một trong những nơi nguy hiểm nhất. Nhưng vật chất thường luôn vận động, thay đổi, bệnh viện mà người sống một mực tránh xa cũng thế.
Từ lúc vừa xuất hiện, xác sống đã xem việc ăn thịt con người là mục tiêu hàng đầu. Khi tất cả mọi người lựa chọn tránh xa bệnh viện thì xác sống cũng sẽ “tránh” theo. Chúng nó tuân theo bản năng, ra ngoài tìm kiếm máu thịt.
Đến một giai đoạn nào đó, số lượng xác sống có thể tự do hoạt động trong bệnh viện sẽ giảm đi, chờ sau này có người đến bệnh viện tìm kiếm thuốc men hoặc là không cảm giác được mùi người sống nữa thì chúng nó mới lang thang trở lại. Hiện tại, thảm họa xác sống bùng nổ đã được một thời gian. Hạ Vị Sương nghĩ, trừ phi trong bệnh viện còn có người sống ẩn nấp, không thì hẳn đã tiến vào giai đoạn xác sống rời đi.
Cô nói suy đoán của mình cho Bạch Thiến. Bạch Thiến vỡ lẽ: “Em nói nghe cũng có lí thật. Cái người tên Tang Lộ kia hình như sợ cồn, vậy tụi mình đến bệnh viện tìm cồn à?”
Hạ Vị Sương nói: “Đó cũng là một mục đích. Ngoài ra, chúng ta cần những trang bị che giấu hơi thở càng kín kẽ. Bệnh viện có đồ bảo hộ. Tạm thời em chưa nghĩ ra chỗ nào thích hợp hơn.”
“Đi thì đi.” Bạch Thiến trầm giọng nói: “Dù sao cô ta đã đuổi theo thì đi đâu cũng như nhau.”
Thật ra đi đâu cũng như nhau là không đúng. Thành phố A rất lớn, chỉ riêng vùng nội thành thôi đã có đến mấy bệnh viện rồi. Hạ Vị Sương nói: “Đi Bệnh viện Trung y An Khang.”
Bệnh viện Trung y An Khang là một bệnh viện tư nhân, phục vụ tận tình, chi phí đắt đỏ, quy mô nhỏ, ít bệnh nhân, lấy an dưỡng là chính yếu. Bệnh viện có hoàn cảnh yên tĩnh, cách xa nội thành, bên cạnh còn có một con sông đổ ra biển, ngăn chặn được xác sống bờ bên kia sông, khiến độ nguy hiểm hạ xuống mức thấp nhất.
Bất luận là tinh thần hay thể xác, Hạ Vị Sương đều mệt mỏi đến cùng cực, nhưng cô vẫn phân tích từng chút một: “Lúc quay lại đây em có gặp đội cứu viện. Bọn họ không chỉ cứu người mà còn thu thập cả vật tư nữa. Những bệnh viện lớn một chút hẳn là đã bị quét sạch hết rồi. Vị trí của bệnh viện An Khang hơi chệch, có thể vẫn chưa bị ghé qua.”
Bạch Thiến thở dài: “Cơ mà chỉ có hai đứa mình, dù có lấy đồ đi nữa thì lấy được bao nhiêu?”
Lúc này, hai người không hẹn mà cùng nghĩ nếu Cục Than trở lại thì hay quá.
Nào ngờ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện. Một bóng đen to cỡ con báo bất chợt rượt theo bên ngoài xe. Cùng với một tiếng ‘meo’, cả hai người đồng loạt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Hạ Vị Sương vội quay cửa kính xe xuống. Cục Than lập tức thu nhỏ, sau đó nhảy phốc vào xe bằng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn rõ. Nó mệt đến thở hổn hển, nằm trên đùi Hạ Vị Sương không chịu ngẩng đầu. Bạch Thiến đang tập trung lái xe, không tiện chăm lo cho Cục Than nên để Hạ Vị Sương làm thay. Vì bên ngoài thi thoảng lại có xác sống lao đến từ bốn phương tám hướng nên cô cần phải tập trung lái xe, miễn cho xảy ra bất trắc.
Hạ Vị Sương đau lòng đổ ít nước ra lòng bàn tay để Cục Than liếm mấy ngụm, sau đó móc ra một viên tinh thạch nhét vào miệng nó. Hình thể Cục Than tuy nhỏ nhưng lực cắn lại không hề thua kém lúc biến khổng lồ. Nó cắn nuốt tinh thạch hết sức dễ dàng. Ăn uống xong, tinh thần Cục Than đã khá lên nhiều, nhẹ giọng ‘meo’ mấy tiếng.
Hạ Vị Sương đang lật lông Cục Than tìm chỗ bị thương ban nãy thì lại nghe Bạch Thiến nói với giọng đầy sợ hãi: “Không xong rồi!”
“Sao vậy?”
“Cục Than nói nó lần theo mùi của chị tới đây. Hơn nữa người kia cũng sắp theo đến, chỉ là tốc độ hơi chậm hơn nó một chút, vừa rồi lại bị dụ rời đi nên mới không lập tức đuổi theo.”
Sao lại nhanh đến thế?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Cục Than đã đuổi tới rồi, Tang Lộ lại không phải đồ ngốc. Nhìn xa xa thấy hướng mình đuổi theo không có xe cũng chẳng có người sống thì đương nhiên sẽ lập tức quay đầu.
Bạch Thiến vội la lên: “Làm sao bây giờ? Mình còn đi bệnh viện nữa không?”
Cứ ngỡ những biện pháp chuẩn bị trước đó sẽ cho các cô thư thả thời gian, nào ngờ vẫn gấp rút như vậy.
“Đi bệnh viện.”
Hạ Vị Sương vuốt ve Cục Than trên đùi, giúp nó sát trùng miệng vết thương, nói: “Em vừa nảy ra một kế hoạch, chỉ là có hơi mạo hiểm. Nếu thành công thì có lẽ sẽ giúp chúng ta có được càng nhiều thời gian. Nhưng nếu thất bại…”
“Thế giới này đã hỗn loạn từ lâu rồi.” Bạch Thiến nói, “Không có chuyện gì mà không mạo hiểm. Chỉ cần có xác suất thành công là đáng để thử. Em nói đi, kế hoạch gì?”
“Gần bệnh viện An Khang có một con sông.”
Bạch Thiến ừ một tiếng, vẫn chưa hiểu lắm có sông thì sao: “Con sông làm sao?”
Hạ Vị Sương mò trong túi quần, móc ra một cái điện thoại không sim. Cái này là thứ Bạch Thiến để lại lúc đầu, vì mấy hôm nay chỉ dùng chức năng báo thức nên vẫn còn 30% pin.
“Chúng ta có thể mượn con sông đó làm Tang Lộ rời đi. Có điều…”
Hạ Vị Sương cúi đầu nhìn Cục Than, cười cười: “Có điều muốn hoàn thành kế hoạch này thì cần có Cục Than giúp sức.”
“Cục Than thông minh lắm, tin tưởng vào nó đi.”
Hạ Vị Sương bèn nói: “Vậy chị Thiến, chị dạy Cục Than lái xe đi.”
Bạch Thiến: “?”
Cục Than: “??”
Cục Than nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực run rẩy giơ cái đuôi rủ, bày ra phần chóp đuôi đã trụi lông. Cái đuôi tội nghiệp nhòn nhọn không có lông đen, lộ ra phần da trắng hếu, còn bị thương rướm máu. Hạ Vị Sương thương tiếc bôi ít Povidone lên đó. Cục Than ư ư mấy tiếng, vội giấu đuôi ra sau mông.
Tiếc là có đáng thương đến đâu đi nữa thì Hạ Vị Sương vẫn muốn bắt một con mèo học lái xe.
…
Nhờ Bạch Thiến dốc sức lao nhanh, chiếc ô tô chạy thẳng đến trước cửa Bệnh viện Trung y An Khang.
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến, hai người đều vác ba lô đã chuẩn bị sẵn, bên trong chứa những thứ đồ mà các cô cần đến. Trong tay Hạ Vị Sương còn xách theo một can xăng nhỏ. Cục Than ra oai, giết hết những xác sống rượt theo xe, sau đó lại thu nhỏ, bò lên cổ Bạch Thiến nghỉ ngơi. Bạch Thiến trở tay đút cho nó một viên tinh thạch, nhưng cũng không thể cho ăn nhiều, ăn nhiều không tiêu.
Bệnh viện Trung y An Khang có quy mô không lớn. Cửa chính rộng mở, quả nhiên hệt như lời Hạ Vị Sương nói, không có quá nhiều xác sống có thể tự do hành động. Hai người đi thẳng đến quầy phát thuốc, thấy trong quầy là một điều dưỡng trực ban ngồi trên ghế, trợn mắt tuyệt vọng tự sát. Trên tay vịn gần ô phát thuốc lẫn cửa ra vào đều dính đầy máu. Hạ Vị Sương như có thể nhìn đến cảnh tượng chi chít xác sống bấu trên cửa sổ lẫn cửa chính mà gào rống. Có lẽ cô ta biết rõ trong tình huống ấy, mình sẽ không cầm cự được bao lâu nên mới lựa chọn chấm dứt mạng sống trước.
Hai người cạy cửa vào trong, tìm được cồn, chỉ đủ đựng vào hai túi nilon, nặng trình trịch. Đó là toàn bộ số cồn. Suy cho cùng thì nơi này ít bệnh nhân, số lượng dự trữ cũng không nhiều.
Trong lúc lấy cồn, Hạ Vị Sương có liếc thấy thuốc để trong một ngăn tủ. Ánh mắt cô dừng tại nhãn dán dán trên quầy kính trong kia lần nữa.
“Không biết có hữu dụng không nữa, dù sao cũng ít quá.” Hạ Vị Sương chủ động giải thích một câu, sau đó lấy một gói thạch tín cất vào túi. Thứ có tác dụng tương đối ít mà độc tính lại khá lớn thế này, số lượng dự trữ cũng không nhiều.
Trước khi đi, Hạ Vị Sương vuốt cho cô điều dưỡng nhắm mắt.
Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, có phòng mở cửa, có phòng đóng. Khi đi ngang qua những phòng mở cửa, cả hai sẽ tiện chân vào tìm xem có cồn hay không.
Cũng không phải tất cả xác sống đều rời khỏi bệnh viện. Trong một ít phòng khóa cửa vẫn