BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 77
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Trước bữa chiều, Hạ Vị Sương ôm Xíu Xiu đi gõ cửa phòng đối diện, nói hai người kia biết bọn họ phải đối mặt với nguy hiểm gì.
Ngụy Vân Lang khiếp sợ. Chính cậu ta cũng không tính ra, làm sao mà Hạ Vị Sương lại biết được?
Trước đó, Mễ Nhạc Nhạc đã dông dài kể hết một loạt những chuyện đã xảy ra trên đường đi cho Hạ Vị Sương nghe. Ngụy Vân Lang tuy vẫn xem việc tiêu diệt tai tinh là mục đích cuối cùng nhưng cậu ta cũng thật sự muốn cứu Hạ Vị Sương, đồng thời vẫn luôn chăm lo cho Nhạc Nhạc. Tận thế khác với ngày thường. Ngụy Vân Lang cũng không mạnh đến mức có thể lấy một địch trăm, đại sát bốn phương. Nhưng cậu ta vẫn cố gắng làm.
Hạ Vị Sương đã không cần phải thử thách cậu ta thêm nữa, bèn nói thẳng rằng điều đó có liên quan đến dị năng của cô. Còn cụ thể thế nào, Ngụy Vân Lang không hỏi, cô cũng không nói.
“Chị nói nơi chúng ta gặp nguy hiểm không phải là khách sạn này à?”
“Đúng vậy.” Hạ Vị Sương đáp, “Cho dù rời khỏi khách sạn thì nguy hiểm cần đối mặt là vẫn phải đối mặt. Bởi vì điều kiện đặt ra là chúng ta lựa chọn ở lại nơi này, cho nên trong khoảng thời gian tới hẳn sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến ta thay đổi ý định mà lựa chọn rời đi. Có điều chắc chắn là sẽ không nguy hiểm bằng những gì chị đã nhìn thấy.”
Ngụy Vân Lang vỗ tay, nói: “Dựa theo lời chị nói thì tất cả chúng ta đều có thể lành lặn cho đến trước mùa xuân năm sau rồi. Vậy cũng khá tốt ấy chứ.”
Đoạn, mặt cậu ta lộ ra nụ cười trông hèn hèn, như đang nói, em có thể tha hồ chơi ngu!
Mễ Nhạc Nhạc ngoan ngoãn cười nhắc nhở: “Anh này, bộ anh chưa từng hành động dựa theo những nhắc nhở có được sau khi coi bói à?”
Ngụy Vân Lang ho khan mấy tiếng: “Đương nhiên là có chứ. Anh chỉ đùa tí thôi.”
Chơi ngu đương nhiên là không được rồi. Vào thời điểm bọn họ biết được “tương lai” thì quỹ đạo cũng đã xảy ra biến đổi. Trừ phi hoàn toàn không care, hoàn toàn quẳng “tương lai” qua một bên, nếu không thì kiểu gì cũng sẽ bị nó ảnh hưởng.
Hạ Vị Sương nói: “Chị cho rằng những nguy hiểm đó không phải do địa điểm mà là do bản thân chúng ta. Thế nên bất luận ở đâu thì sớm muộn gì cũng phải gặp. Từ giờ đến lúc xảy ra chuyện vẫn còn rất lâu, mọi người có ý kiến gì không?”
Mễ Nhạc Nhạc nói: “Tụi mình có thể tiếp tục ở lại đây được không? Em cảm thấy ở đây khá tốt. Giường rất mềm, phòng rất nhiều, phòng này dơ có thể đổi sang phòng khác!”
“Được. Ngụy Vân Lang, còn em?”
Ngụy Vân Lang nói: “Vậy ở lại đây đi. Cho dù bây giờ rời đi thì cũng không thể bảo đảm sẽ an toàn cả đời. Thế giới giờ đây có chỗ nào mà không nguy hiểm? Chỉ là nguy hiểm này khác với nguy hiểm kia thôi. Đương nhiên, nếu đã biết có một cuộc đại chiến như thế sắp sửa diễn ra thì chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước, ít nhất cũng phải nâng cao năng lực chiến đấu cá nhân lên một chút. Thế thì nếu chẳng may bị tách ra, mỗi người vẫn có thể tự chạy trốn.”
Nói đoạn, cậu ta lại nhìn sang Mễ Nhạc Nhạc bằng ánh mắt xấu xa.
“Được, vậy còn Tang Lộ?”
Tang Lộ đang im lặng chợt sửng sốt, không ngờ còn có cả phần của mình. Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị theo Sương Sương.”
Hạ Vị Sương hết sức bình tĩnh: “Nếu không ai ý kiến gì thì tạm thời ở lại đây. Chị cũng rất tò mò muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì khiến ta lựa chọn rời đi. Nói không chừng sẽ tìm được manh mối có liên quan đến cuộc tập kích kia. Về chuyện này, chị cũng sẽ tiếp tục dùng dị năng tìm hiểu.”
“Gượm đã.” Ngụy Vân Lang nói, “Nhắc tới súng, thiếu chút nữa đã quên. Lúc trước em nhặt được bốn khẩu súng, chia chị một khẩu phòng thân. Không biết xài cũng không sao, chốc nữa em dạy cho. Ít ra trông cũng hù được người khác… Í? Sao mất tiêu một cây rồi?”
Hạ Vị Sương cong cong khóe môi, nói: “Trước đó lúc đến thăm chị, Nhạc Nhạc đã lặng lẽ cho chị một khẩu rồi.”
Mễ Nhạc Nhạc: [Thỏ hường mỉm cười].jpg
Bàn bạc xong, những người lớn thấy sao thì không biết, nhưng Mễ Nhạc Nhạc là hết sức vui vẻ, bởi vì em thấy chị đã không còn ý định đưa em đến căn cứ nữa. Còn nhỏ mà đã phải trải qua quá nhiều biến cố, tận mắt nhìn thấy mẹ biến thành xác sống bị mọi người giết chết, chính em cũng bị bắt lại, suýt gặp cảnh ác mộng. Đối với Mễ Nhạc Nhạc mà nói, nơi càng nhiều người thì lại càng khiến em thiếu cảm giác an toàn. Ngược lại, ở những nơi ít người, em mới hoạt bát hơn một chút.
Rời khỏi căn phòng đối diện, Hạ Vị Sương định lên sân thượng hóng gió. Sân thượng của khách sạn có chỗ cho khách nghỉ ngơi, ngắm cảnh như vườn hoa lộ thiên, bàn đu dây, bàn cà phê các thứ. Dù không ai chăm sóc nhưng được nước mưa tự nhiên vun tưới, số cây cối ấy vẫn mơn mởn, xanh um, thậm chí còn tươi tốt hơn so với trước khi tận thế nổ ra.
Trong tay cầm hộp sữa chua nhiệt độ thường mà Nhạc Nhạc cho, Hạ Vị Sương ngồi bên lan can, nhìn về phía ráng chiều tươi đẹp nơi chân trời cùng thành phố hoang tàn bên dưới.
Mới chỉ hơn tháng mà thành phố nhân tạo diễm lệ đã nhanh chóng mất đi vẻ náo nhiệt và phồn hoa của dây chuyền công nghiệp, thay vào đó là sức sống của tự nhiên.
“Tang Lộ.”
Tang Lộ vốn đang ngồi tại nơi cao nhất, nghe Hạ Vị Sương gọi liền nhẹ nhàng nhảy xuống.
Hạ Vị Sương hỏi: “Chị đã bao giờ gặp được đối thủ rất rất mạnh, mạnh ngang ngửa chị chưa?”
Tang Lộ lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười khi nhìn về phía Hạ Vị Sương. Ánh mắt ấy quá mức chấp nhất. Hạ Vị Sương tránh đi, không khỏi hoài nghi rốt cuộc chị có nghe cô nói chuyện hay không.
“Nhưng trong cảnh tiên tri của tôi thì có thứ đó.” Hạ Vị Sương nói, “Không biết thì thôi vậy. Sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Hạ Vị Sương nhấn mạnh trong lòng: Mới không phải vì Tang Lộ đâu, là vì tất cả mọi người.
Dứt lời, cô lại đứng dậy, chuẩn bị đi về. Ráng chiều tuy đẹp nhưng cô lại không chịu được ánh mắt quá mức mãnh liệt, trắng trợn của quái vật.
Đột nhiên, có một thân thể mềm mại, lạnh băng kề sát sau lưng. Đôi cánh tay trắng nõn ghì chặt lấy Hạ Vị Sương. Tang Lộ áp mặt vào mái tóc cô.
Thân thể Hạ Vị Sương cứng đờ. Cô nói: “Đừng như vậy.”
Tiếng hít thở của Tang Lộ thong thả đến lạ thường: “Như vậy… là như thế nào?”
Hạ Vị Sương khẽ run rẩy, nói: “Chị không thể như vậy… Giờ tôi không muốn gần chị đến thế. Tang Lộ, dù có ôm chặt thì tôi cũng sẽ không vì thế mà tha thứ cho chị, càng không cần phải nói đến chuyện thích.”
Tang Lộ lại cố chấp nói: “Không, Sương Sương đã hứa với chị rồi. Nếu làm tốt… thì sẽ cho chị cái 'thích'. Tối đó Sương Sương còn nói… muốn dạy chị hiểu những gì không hiểu… dạy chị học những thứ… rất phức tạp, tình yêu thật sự… Chị rất đau buồn.”
Tang Lộ lại không nhịn được mà cắn lấy tóc Hạ Vị Sương. Cô híp mắt, hít thở thật sâu, áp sát lưng Hạ Vị Sương, tóc mai đan cài. Cô vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên vành tai Hạ Vị Sương, hận không thể cắn một cái lên chỗ non mềm ấy.
“Chị rất đau buồn… Phải làm sao mới có thể tìm được tình yêu thật sự… Nói cho chị… dạy cho chị… cho chị tất cả…”
Cô quấn lấy Hạ Vị Sương, tham lam muốn nhốt em trong thế giới chỉ có mỗi mình cô.
“Chị muốn biết cái gì là tình yêu thật sự, muốn biết làm sao mới có được nó à? Tôi đây nói cho chị biết, ít nhất là không phải như chị bây giờ!”
Hạ Vị Sương có hơi tức giận. Cô vùng ra khỏi vòng tay Tang Lộ, lùi về sau mấy bước, tựa vào lan can mà đón gió, bình tĩnh lại. Cô nói: “Cho dù bây giờ tôi dạy cho chị, nói cho chị, thì chị sẽ thật sự hiểu được, thật sự hành động theo những lời đó ư?”
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu: “Chị không biết.”
Hạ Vị Sương lại nói: “Điều cơ bản nhất chính là không làm tổn thương và tôn trọng.”
Tang Lộ vội nói: “Chị không muốn làm tổn thương Sương Sương. Chị sẽ hoàn thành nguyện vọng của Sương Sương. Thế thì sao?”
Hạ Vị Sương cười nhạt với Tang Lộ. Gió thổi qua, thân thể mảnh khảnh của cô lập tức chao đảo. Lan can đang tựa phía sau lắc lư kẽo kẹt, như có thể gãy bất kì lúc nào.
Tang Lộ vội tiến lên một bước theo bản năng, muốn kéo Hạ Vị Sương trở lại. Nhưng Hạ Vị Sương lại nói: “Đừng qua đây.”
Cô hỏi: “Chị đã nghe câu chuyện ‘Chó sói đến rồi’ bao giờ chưa?”
Tang Lộ hé miệng, rất muốn nói chưa, nhưng cô đấu tranh một lúc rồi lại đáp: “Có rồi.”
Hạ Vị Sương lại nói: “Vậy chị bảo tôi làm sao dám tin chị nữa đây?”
Tang Lộ còn hoang mang hơn cả Hạ Vị Sương. Nụ cười trên mặt giờ đã lặn mất tăm. Cô như một người máy không hề có tình cảm, lại như đang nói về một người nào khác, không hề liên quan mình:
“Thời gian sẽ chứng minh. Kiềm chế, nhẫn nại, nghe lời… Sương Sương… có một cảm giác… khiến chỗ này của chị thấy đau… vừa chua xót vừa ngứa ngáy vừa đau đớn… khiến chị không muốn tổn thương em.”
Bàn tay Tang Lộ múa may trên ngực và đầu. Đôi mắt sâu thẳm ngập tràn sự tò mò, muốn tìm hiểu: “Chỗ này… cả chỗ này nữa… cảm giác rất khó chịu. Lúc em không nhìn chị… lúc không cười với chị… lúc ấm biến thành lạnh… rất khó chịu… rất đau