BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 67
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Tầng mây âm u cuối cùng cũng không giữ nổi lượng hơi nước dày đặc. Cùng với một tiếng sấm vang, những giọt nước mưa li ti ồ ạt trút xuống. Chúng lướt qua không khí oi bức, đập lên mái nhà, rồi lại chảy xuống theo cống dẫn. Mỗi một lá cây, ngọn cỏ đều được nước mưa thấm ướt. Mỗi một ô cửa sổ đều vương hơi nước lạnh căm.
Trong nhà xưởng vắng vẻ, u ám, lộn xộn như thể vừa kinh qua một trận hỗn chiến, có một cái bóng sẫm màu mấp máy trên mặt đất, như một đống bùn, hoặc như sinh vật kì quái nào đó.
Những âm thanh nhóp nhép xuất hiện, nghe rõ mồn một giữa khung cảnh nhà xưởng im ắng. Tiếng vọng như có như không khiến âm thanh ấy lại càng thêm phần âm trầm.
Bóng đen khổng lồ ấy bò lên cao, vươn những cái râu nhỏ dài móc lấy hết thảy những thứ có thể mượn lực, chống đỡ thân hình thoạt trông quái dị mà nặng nề đến cùng cực kia leo lên trên. Nó cố ý tránh đi những chỗ có muối và nước trên sàn, bò men theo lưới thép và cầu thang. Cửa sổ trên mái đang mở, nước mưa theo đó tạt vào. Giọt mưa to bằng hạt đậu đập xuống lớp kim loại, phát ra những tiếng lộp bộp, ồn ào như khúc nhạc vụn vỡ.
Thứ xuất hiện đầu tiên chính là mái tóc đen cùng dung nhan yêu dị. Chỉ là giờ đây, đôi mắt tím thẫm kia trống rỗng mà hỗn loạn. Cánh môi đỏ thắm hơi hé, thi thoảng lại rỉ ra một dòng chất lỏng màu đỏ đen. Tiếp đến là chiếc cổ trắng ngần, thanh thoát cùng nửa người trên xinh đẹp. Chiếc váy thấm ướt hiện ra màu đỏ thẫm với những sắc độ đậm nhạt khác nhau. Giữa cơn mưa sũng nước, cô ta hít thở phập phồng. Vẻ đẹp của cô ta khiến người ta si mê, lại mang một nét quỷ mị không thể nào chối bỏ. Như thể ẩn bên dưới lớp da màu hồng phấn ấy chính là quái vật quỷ quyệt ăn thịt, uống máu.
Bất kì con mồi nào lướt qua đều phải bị mê hoặc, đồng thời cũng hốt hoảng, lo sợ. Cô ta là độc dược được bọc ngoài bởi lớp đường, khiến người ta vừa sợ hãi tột cùng, rồi lại không cách nào từ chối. Cuối cùng chỉ có thể bị cắn nuốt sạch sẽ.
Nhưng những gì biểu hiện lúc này chẳng qua chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi. Cô ta vươn hai tay, móc lấy ống khói mà tiếp tục leo lên. Giờ phút này, bóng đen khổng lồ ẩn trong chỗ tối cũng chen chúc ra khỏi ô cửa sổ trên mái nhà, hoàn toàn bộc lộ giữa đất trời.
Đó là tứ chi vặn vẹo đến mức khiến người ta sợ hãi… Không, sao có thể gọi là tứ chi được? Đó chẳng qua chỉ là một đống thịt khổng lồ, như phôi thai đang dựng dục sinh mệnh, lại như kén thịt đang trong giai đoạn ngủ say.
Phần dưới eo cô ta vốn nên là mông và chân, song phần eo lúc này lại kéo dài như rắn, tiếp nối với cái bướu thịt khổng lồ hình bầu dục màu trắng ánh hồng. Chỉ thế thôi có lẽ còn chưa thể khiến người ta sợ hãi, nhưng trên cái bướu thịt ấy còn nổi cộm một mạch máu màu tím to dài, dữ tợn, lan tràn như phù văn của địa ngục. Hơn mười cái râu nhỏ mọc ra từ bướu thịt, linh hoạt nối tiếp với thành ngoài của ống khói, cẩn thật kéo cái khối nặng nề ấy đi. Như thể nơi ấy đang cất giấu kho báu vô cùng quan trọng. Nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy cái bướu thịt ấy chợt mấp máy. Có lẽ ở đó thật sự đang dưỡng dục một sinh mệnh…
Cô ta bò ra khỏi cửa sổ rồi vẫn không dừng lại mà tiếp tục leo theo ống khói cao ngất lên trên. Nước mưa nhỏ giọt thấm ướt cả người, gột sạch lớp nước muối. Cô ta khép hàng mi dày, cảm nhận làn da đang dần được chữa trị, đón lấy sự mát lành từ cơn mưa.
Lát sau, một tay cô ta bám vào ống khói, cả người chợt nghiêng, mái tóc dài phe phẩy trong mưa. Cô ta nhìn về phía những xác sống đang lượn lờ bên ngoài nhà xưởng. Ánh mắt hỗn loạn dần lắng đọng. Sự tham lam và khát cầu mãnh liệt bao phủ khắp người. Cô ta nói: ”Đói quá…”
Ngay sau đó, cô ta kéo cái thân xác nặng nề mà quái dị kia bò hướng những xác sống đang tụ tập.
Đó quái vật trong mưa, săn lùng từng viên, từng viên suối nguồn sức mạnh, nhét hết vào miệng mà nhai rồm rộp. Cô ta như lỗ đen vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn, gần như không hề dừng lại một giây phút nào. Xác sống trên đường phố bị giết sạch, cô bèn tiếp tục bò ra phía ngoài.
Không đủ. Không đủ. Vẫn chưa đủ…
Trong mắt cô dâng lên cảm xúc hỗn tạp giữa phẫn nộ và sợ hãi, rồi lại quai sang nhìn về một hướng nào đó.
Ha… Nơi đó, có năng lượng càng thuần khiết hơn.
…
Trong khách sạn Chấn Hoa, Ngụy Vân Lang nhìn ra cơn mưa dầm ngoài cửa sổ, đoạn nói với Mễ Nhạc Nhạc: “Thời cơ đến rồi.”
“Giờ mình đi luôn à?”
Ngụy Vân Lang gật gật đầu, đáp: “Chính là lúc này.”
Qua mấy ngày hợp tác, đám người kia cuối cùng cũng hơi thả lỏng cảnh giác với hai người họ, ít nhất là đã chịu trả giày lại. Có điều hành lang bên ngoài và cửa chính của khách sạn thì vẫn có người canh gác.
Nhờ bản mặt con nít vô hại cùng cái miệng nịnh hót dẻo quẹo của mình mà Ngụy Vân Lang đã moi được tin tức quan trọng thành công. Nghe nói mỗi khi đến ngày mưa thì Quang Minh Thần Giáo sẽ cử hành một nghi thức thần bí, chỉ có giáo chúng chính thức mới được tham dự. Nghi thức này hết sức quan trọng, mọi người đều rất mực nghiêm túc. Mà nếu nghiêm túc như thế thì chắc chắn sẽ không thể nào củng cố phòng vệ. Suy cho cùng thì giáo chúng của bọn họ cũng không có bao nhiêu người. Mà hiện tại, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc mới vào giáo được mấy hôm, còn chưa thông qua sát hạch, không thể xem như là giáo chúng chính thức.
Vừa rồi, Ngụy Vân Lang vẫn luôn quan sát bên cửa sổ, phát hiện những gã canh gác ngoài cửa đã đi hơn phân nửa, giờ chỉ còn đúng một người. Quả là thời cơ thích hợp để đào tẩu.
Điều duy nhất tương đối khó khăn chính là xe, cơ mà có thể ra đường lại tìm. Hiện tại, hai người đã dưỡng thương xong. Trừ phi lại đụng con quái vật ba đầu sáu tay khi trước, nếu không thì vẫn có thể đối phó với xác sống bình thường được. Tuy đồ đạc khác đều không còn nhưng hiện tại quan trọng là có thể rời khỏi nơi này, đi tìm Hạ Vị Sương.
Mấy tối gần đây thời tiết đều không được tốt, không có sao cũng chẳng có trăng, Ngụy Vân Lang hết sức buồn bực. Có điều trước đó thì cậu ta vẫn liên tục quan sát, xác định Hạ Vị Sương vẫn còn ở tại nơi mà cậu ta đã tính ra được.
Ngụy Vân Lang lấy từ dưới nệm ra thứ vũ khí chế từ mảnh kính vỡ, băng keo và cây chà bồn cầu, giao cho Mễ Nhạc Nhạc để cô nhóc cầm phòng thân. Sau đó, cậu ta kéo bức màn xuống, thắt vào khăn trải giường để bện thành dây. Cột chắc sợi dây ấy vào chân giường, sau đó lại quấn một vòng quanh eo. Đoạn, cậu ta giơ tay bế Mễ Nhạc Nhạc, hạ thấp người, toan cõng cô nhóc chuồn đi.
Bỗng nhiên, cửa bật mở.
Giáo Hoàng Từ Khang Kiện và hai người đang bày sẵn thế chạy trốn ngơ ngác nhìn nhau.
“Phắc!” Ngụy Vân Lang chửi một tiếng, rồi lập tức phản ứng lại mà nhào ra ngoài cửa sổ.
Từ Khang Kiện hô to: “Bắt lấy con nhỏ, đừng để nó chạy!”
Mễ Nhạc Nhạc nằm trên lưng Ngụy Vân Lang, câu chặt lấy cổ đối phương. Tiếc là hai người không kịp nhảy ra trước, chậm một bước. Mễ Nhạc Nhạc vẫn bị bọn chúng túm lấy quần áo mà kéo trở lại.
Ngụy Vân Lang vừa trượt một phen, trên lưng đột nhiên nhẹ bẫng. Ngẩng đầu nhìn lại đã thấy Mễ Nhạc Nhạc đang giãy giụa trong tay Từ Khang Kiện.
Nước mưa tạt vào mặt Ngụy Vân Lang, tầm nhìn không rõ ràng lắm. Cậu ta cười giả lả: “Bọn tôi chỉ định rèn luyện thân thể chút thôi. Không phải... không phải ông anh đang mở họp à?”
Thế qué nào mà tự dưng lại lòi ra?
Từ Khang Kiện cười cười, sau đó móc từ trong áo ra một khẩu súng lục. Họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào Ngụy Vân Lang: