BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 90
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Hạ Vị Sương kéo cái chăn trên chiếc giường bên kia sang quấn quanh người. Chăn lạnh toát, khiến cô cóng đến mức cơn buồn ngủ nháy mắt đã chạy biến. Hạ Vị Sương mở đèn bàn, đi xốc chăn của Tang Lộ, thế mà lại xốc không lên.
Tang Lộ túm chặt chăn, rúc trong ổ, sừng sững như núi, hết sức vô tội, khiến Hạ Vị Sương tức nổ đom đóm. Cũng không biết người này tỉnh lại lúc nào mà mò sang đây. Hạ Vị Sương quay đầu, thấy cửa sổ giờ đã mở, gió lạnh đang lùa vào phòng. Cô vội đi đóng cửa, cũng không quản Tang Lộ nữa. Kêu chị thì hệt như không nghe thấy, đẩy cũng đẩy không nổi.
Thôi, cái giường đấy nhường cho Tang Lộ vậy. Cô đi ngủ giường khác!
Lại một lần nữa, Hạ Vị Sương chui vào ổ chăn lạnh lẽo, cuộn hai chân, lát sau mới cảm nhận được chút hơi ấm. Cô nhắm mắt lim dim, đến khi sắp vào giấc… ối, lạnh quá!
Hạ Vị Sương bị lạnh đến giật mình, choàng mở mắt, quấn chăn xoay một vòng, tức giận nói với cái người lại đến cướp đoạt ổ chăn của mình lần thứ hai: “Tang Lộ! Chị làm cái gì vậy?!”
Tang Lộ cố ngọ nguậy, nhích người, chiếm cứ mảnh đất nhỏ ấm áp của Hạ Vị Sương, lại còn nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn vươn tay mò mẫm chỗ của Hạ Vị Sương theo bản năng. Hạ Vị Sương hé miệng, tức giận đến nói không nên lời. Cô vươn tay lay Tang Lộ, lại bị Tang Lộ nắm lấy tay, kéo vào lòng.
Tang Lộ còn bọc chăn, mà trên người Hạ Vị Sương cũng quấn chặt, thế nên căn bản không thể nào kéo vào lòng được, cách hai lớp chăn đã dừng lại. Tang Lộ như có vẻ nghi hoặc, lại kéo kéo chút nữa, khiến cái chăn mềm mại bị kéo thật căng, cả người lại không một chút chột dạ hay khách khí.
Hạ Vị Sương cau mày vỗ lên tay Tang Lộ, lại véo cánh tay, nắm lỗ tai, giật tóc. Tang Lộ vẫn bất động như núi, bình thản như thường.
Hạ Vị Sương: “… Dưới biển cũng có heo nữa hả?”
Hết cách, cô đành phải lắc vai Tang Lộ điên cuồng, lắc đến mức cái đầu xinh đẹp kia ngửa tới ngửa lui, lúc ẩn lúc hiện. Mái tóc đen nhánh cũng theo đó mà rối tung. Biên độ lắc rất lớn, khiến người ta phải lo lắng không biết có lắc rụng luôn cái đầu kia hay không.
Tang Lộ cuối cùng cũng nheo mắt, run vai tỉnh lại.
“Chị buông em ra. Không được cướp giường của em!”
Mắt Tang Lộ hãy còn buồn ngủ mơ màng, dậy rồi cũng như chưa dậy. Hạ Vị Sương đấm cánh tay cứng như gọng kìm của Tang Lộ, không thể không nâng giọng lặp lại thêm lần nữa bên tai đối phương. Tang Lộ cuối cùng cũng nhận được tín hiệu. Chỉ thấy chị từ tốn ngáp một cái, sau đó cả thân thể cũng lười nhác vươn vai.
“Lạnh.” Tang Lộ làu bàu, lè nhè phun ra một chữ.
Hạ Vị Sương vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Em cũng lạnh.”
Tang Lộ bèn tiếp tục kéo người vào lòng mình: “Ôm một cái. Ôm một cái là hết lạnh.”
Hạ Vị Sương: “…”
Cô mở đèn bàn, kéo từ ngăn tủ ra mấy chiếc chăn dày, đắp hết lên người Tang Lộ. Lát sau, bóng đèn nóng, cô lại cầm đèn bàn đến gần, nói: “Cái này ấm hơn này.”
Tang Lộ vươn ra một cái xúc tu chẳng biết mọc từ đâu, ‘bẹp’ một tiếng dán lên bóng đèn. Năm giây trôi qua, lại từ từ rút về. Cô ngoẹo đầu, vươn hai tay cố gắng ôm lấy Hạ Vị Sương, không ngừng ngọ nguậy, loi nhoi trong đống chăn dày.
Hạ Vị Sương sắp bị Tang Lộ đè chết.
“Tang Lộ!” Hạ Vị Sương không nhịn nổi nữa, bèn hét vào tai Tang Lộ một tiếng, “Chị còn như vậy là em không để ý chị nữa đâu!”
Những lời này thành công khống chế được Tang Lộ ngang ngược. Cô trợn tròn mắt, nhìn Hạ Vị Sương với vẻ khó tin, không hiểu vì sao lại bị uy hiếp như thế.
Hạ Vị Sương lạnh lùng, vô tình bẻ tay Tang Lộ ra, quấn chăn trở lại chiếc giường ban đầu của mình. Chiếc giường này tựa gần cửa sổ, không biết có phải vì vừa bị Tang Lộ nằm hay không mà lại càng lạnh lẽo. Hạ Vị Sương nghiêm túc cảnh cáo Tang Lộ: “Không được lại đây. Không cho chạm vào em. Sáng ra lại nói!”
Tang Lộ chậm chạp lật người, mặt quay hướng Hạ Vị Sương, không cam lòng cuộn thành một cục trong đống chăn trắng muốt, chỉ lộ ra một đôi mắt tím thẫm.
Bị quấy rầy suốt cả đêm, Hạ Vị Sương hết sức mệt mỏi, ngủ rồi cũng không được yên giấc, cứ cảm thấy Tang Lộ lại mò qua nhân lúc mình không chú ý.
Trời hửng sáng, nhiệt độ tăng trở lại. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng, khiến nơi nó chiếu đến ấm áp lên nhiều. Song, Hạ Vị Sương lại không thấy thoải mái hơn là bao. Chẳng biết có phải vì không được nghỉ ngơi tốt hay không mà cô cứ thấy đau đầu, cả người cũng mỏi mệt, ê ẩm.
Cô mơ màng nhấp một ngụm nước lạnh thấm giọng, định ngủ thêm chốc nữa. Đầu cứ co giật, đau đớn từng hồi, không ngừng dày vò giữa mơ màng thiếp đi và giật mình tỉnh dậy. Mắt cô vừa khô vừa mỏi. Chỗ nào cũng không thoải mái. Mãi tới khi Bạch Thiến đến gõ cửa thì Hạ Vị Sương mới bị đánh thức hoàn toàn.
Cô vừa tỉnh dậy đã thấy trước mắt có một bóng đen. Tang Lộ đang ngồi xổm bên cạnh, quan sát cô từ trên xuống dưới. Chị thế mà lại nghe lời, không có động vào cô mà chỉ ngồi đó, rụt người thành một cục, khoác ánh mặt trời ấm áp sau lưng. Ngoan ngoãn xen lẫn hiền hòa, bóng tối điểm tô cho chị một cách hoàn hảo, trông lại có phần nào đó như thiên sứ.
Chỉ tiếc, đây là ma quỷ khoác áo ngoài của thiên sứ.
“Cuối cùng chị cũng tỉnh.” Hạ Vị Sương ngồi dậy, mới nói một câu đã cảm thấy giọng mình khô khốc. “Sao vậy? Nhìn em như thế làm gì?”
Tang Lộ chống cằm, nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt khó tả, sau đó lại cúi đầu ngửi ngửi trên người cô.
Hạ Vị Sương xấu hổ lùi về sau, nói: “Em muốn thay quần áo. Chị né ra chút đi.”
Giờ đã khác xưa. Hiện tại, điều kiện vệ sinh kém hơn trước rất nhiều, lại thêm nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, chắc chắn không thể tắm rửa bằng nước lạnh. Lượng nước nóng mà cái bếp lò kia có thể đun mỗi ngày là hữu hạn, chỉ đủ để lau người các kiểu. Hơn nữa, quần áo cũng không thể mỗi ngày mỗi thay. Thấy Tang Lộ như thế, Hạ Vị Sương phải thắc mắc không biết có phải người mình bốc mùi rồi hay không.
Cô giơ tay ngửi ngửi, không ngửi được mùi gì lạ.
Tang Lộ nghiêng người ngả về phía ánh mặt trời, phơi nắng sưởi ấm, lười nhác hệt một con vật họ mèo cỡ lớn.
Thay đồ cho mình xong, Hạ Vị Sương lại đi tròng thêm quần áo cho Tang Lộ. Chị có vẻ rất sợ lạnh. Cũng phải, nhiệt độ cơ thể chị vốn đã thấp, so với động vật hằng nhệt thì chị càng giống động vật máu lạnh hơn.
Tang Lộ cũng xem như là phối hợp. Bảo nâng tay là nâng tay, bảo xỏ chân là xỏ chân. Có điều mắt vẫn cứ him híp như chưa ngủ tỉnh.
Mặc thêm quần áo xong, Hạ Vị Sương đứng dậy, yên lặng nhìn Tang Lộ một lúc rồi nói: “Chị nghỉ ngơi tiếp đi.”
Nhiệt độ hạ xuống quá đột ngột, quần áo ấm hiện có không nhiều. Vì thế, căn bản không thể nào bàn đến hai chữ “phối đồ” mà chỉ có thể cố hết sức giữ ấm thôi…
Hạ Vị Sương lặng lẽ rời khỏi phòng, Tang Lộ lúc này mới chậm chạp bò dậy, bước đến trước cửa sổ. Cô nhìn đến ảnh phản chiếu trên kính, bèn dừng bước.
Vào giờ phút này, đại não của quái vật cũng không nhịn được mà bật ra thắc mắc của nhân loại: Rốt cuộc là ai mà phát minh ra được cái thể loại quần giữ ấm da beo này vậy?
…
Ăn đồ ăn nóng xong, Hạ Vị Sương cũng chỉ thấy đỡ hơn một chút. Trông cô quá mức tiều tụy, Bạch Thiến bèn nói: “Không mấy em về ngủ thêm đi?”
Hạ Vị Sương lắc đầu, đáp: “Em muốn ra ngoài một chuyến. Em cần túi chườm nóng, miếng dán giữ nhiệt và càng nhiều quần áo.”
Bạch Thiến nói: “Mấy thứ đó thì chị đi là được rồi. Có Cục Than đây, em đừng lo lắng.”
Ngụy Vân Lang: “Em đi cùng chị Thiến. Em còn muốn mang cái máy phát điện kia về.”
Chuyến này đi là lại mất cả một ngày. Hạ Vị Sương rảnh rỗi, bèn đi chăm rau củ, dạy Mễ Nhạc Nhạc học. Trời đứng bóng thì Hạ Vị Sương đã bắt đầu cảm thấy đau bụng, càng lúc càng nhiều. Cô sực nhớ ra kì kinh của mình đã khá lâu rồi, có thể là đến muộn.
Hạ Vị Sương vội vào toilet thay băng vệ sinh. Xế chiều, quả nhiên đã tới,
Tang Lộ dịch chuyển theo hướng ánh mặt trời, lúc này đã dời đến ven tường, mắt vẫn dán chặt lấy Hạ Vị Sương. Giờ hay rồi, Hạ Vị Sương cuối cùng cũng biết vì sao chị lại ngửi mình. Thật là… quá đáng.
Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang trở về, mang theo không ít đồ đậc. Ngụy Vân Lang lách cách lang cang trong phòng khách cải tạo máy sưởi. Bạch Thiến thì lại mang mấy túi chườm nóng bằng điện đến sạc ở máy phát điện năng lượng mặt trời. Cô còn nhặt về hai cái điện thoại không khóa mật khẩu, có thể dùng giải buồn.
Tiếc là không có mạng, cũng chẳng làm được gì.
Quần áo thì cả bọn chia đều. Khi thảm họa giáng xuống thì vẫn là mùa hè nóng bức, trong cửa hàng có rất ít quần áo ấm. Đây đều là mẫu cũ Bạch Thiến lục ra từ nhà kho.
Quá trình cải tạo máy sưởi của Ngụy Vân Lang khá