BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 92
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Câu hỏi quá mức đột nhiên khiến đầu óc Tang Lộ có phần không theo kịp. Vốn chuyện thấu hiểu những tư duy và tình cảm của người bình thường đã khó với cô, thế nên rất nhiều vấn đề, Tang Lộ chỉ có thể lí giải theo nghĩa đen lồ lộ trên mặt chữ, hoặc là lục lọi ra từ ký ức những câu trả lời trước kia của mình để mà học tập, bắt chước theo.
Cô đáp: “Buồn ngủ.”
Hạ Vị Sương lại không phải muốn hỏi cái này, bèn nói tiếp: “Ý em không phải vậy.”
Tang Lộ ráng nhướn mắt: “?”
Hạ Vị Sương nhìn Tang Lộ với tâm trạng hết sức phức tạp. Cô vươn ngón tay giúp chị căng mí mắt lên, hòng kiếm tìm một chút tình cảm mềm mại, nhân tính hóa trong đó.
Thu hoạch rất ít, nhưng Hạ Vị Sương cũng không hiểu mình bị làm sao mà lại chẳng hề thấy thất vọng. Tay cô chuyển qua ngực Tang Lộ, lòng bàn tay vẫn chưa có xúc cảm ấm áp và nhịp tim đều đặn mà người bình thường nên có. Chị như ánh trăng hút nước khiến triều dâng, im lặng mà thần bí.
“Trong lòng chị, có cảm giác thế nào?” Hạ Vị Sương hỏi, “Hiện tại, chị muốn gì?”
Tang Lộ trở tay nắm lấy ngón tay Hạ Vị Sương, đáp mà không hề do dự: “Em.”
Hạ Vị Sương cong cong khóe môi, nói: “Chị nói để em dạy chị hiểu được tình cảm. Vậy chị nói xem, giờ chị đã hiểu được bao nhiêu rồi?”
Tang Lộ ngơ ngác: “…”
Làm sao mà cô hiểu được mấy thứ này? Cô thậm chí còn không rõ cái mà hiện tại mình "hiểu" rốt cuộc có được tính là hiểu hay không. Nếu Hạ Vị Sương đang cười, vậy cô xem như mình không mắc lỗi.
Tang Lộ nheo mắt, để lộ những cái răng nhòn nhọn, hòng giả bộ dễ thương để mà qua truông. Cô nằm trên người Hạ Vị Sương, xoắn tới xoắn lui như con rắn. Nhiệt độ cơ thể ấm áp khiến cô hết sức thoải mái.
Hạ Vị Sương cụp mắt. Thật khó để gọi tên tâm trạng lúc này, nhưng phần nhiều trong đó là sự mịt mờ đối với chính bản thân. Cô biết rõ, mình đang dao động. Bất luận ở những chuyện khác, cô có kiên định thế nào đi chăng nữa thì từ đầu chí cuối, Tang Lộ vẫn luôn là điểm yếu của cô.
“Có đôi khi, em thật sự rất muốn chấm dứt tất cả với chị.” Hạ Vị Sương nhẹ giọng nói, “Nhưng em vẫn không thể nhẫn tâm. Chị nói xem, có phải người mềm lòng thì đáng bị tra tấn hay không?”
Tang Lộ siết lấy cổ tay Hạ Vị Sương, chạm đến mạch đập của người trước mắt.
Hạ Vị Sương nói tiếp: “Đến giờ phút này, em đã không còn yêu cầu gì với chị nữa. Như bây giờ không chừng cũng tốt. Em chỉ là… còn hơi chút hoang mang.”
Tang Lộ nắm chặt tay Hạ Vị Sương. Giờ phút này, dường như cô cũng cảm nhận được sự bất lực của người trong lòng. Cô giơ tay, chạm đến gương mặt Hạ Vị Sương. Đêm nay ấm, Hạ Vị Sương hiếm khi không né tránh.
“Em không rõ lắm tâm trạng hiện tại của chị thế nào.” Hạ Vị Sương nói, “Em thường hay nghĩ, phải chăng em vẫn không ngừng trượt về phía kết cục sai lầm. Những gì của hôm nay chỉ là biểu hiện giả dối. Đến tận cùng, tất cả vẫn sẽ bị hủy hoại.”
“Không phải.” Tang Lộ đỡ lấy lọn tóc của Hạ Vị Sương, kéo mặt cô xuống gần. Đôi mắt tím sẫm mê hoặc kia bị cảm xúc mãnh liệt, nồng đậm bao phủ.
“Chị yêu em!” Tang Lộ gấp rút nói, “Em cũng yêu chị. Chị biết!”
“…”
Hạ Vị Sương thoáng bối rối kéo tay Tang Lộ ra, rồi quay đầu nhìn về khoảng không tối mịt ngoài cửa sổ: “Đừng nói bậy. Em vẫn chưa đâu.”
Nhưng quái vật trên đùi có bao giờ thật sự ngoan ngoãn, nghe lời? Cơ thể mềm mại ấy ngọ nguậy ép về phía Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đối phương quấn chặt.
Cả người Tang Lộ nặng nề đè lên khiến cô không thở nổi. Cơ thể lạnh băng lại càng khiến con người sợ hãi, đau đớn. Hạ Vị Sương vừa bực vừa ngượng, nói: “Tang Lộ, chị thế này để làm chi? Chị muốn đè chết em sao?”
Tang Lộ ôm lấy gương mặt Hạ Vị Sương. Vẻ buồn ngủ rã rời lúc này đã biến mất tăm. Cô nhìn chằm chằm người trong lòng, đôi tròng mắt lạnh băng đầy dã tính cùng ái dục cuộn trào.
“Cho dù chị không hiểu lắm, chị cũng biết.” Tang Lộ kề sát, trán tựa trán, chóp mũi cọ trên mặt, má áp thái dương Hạ Vị Sương.
“Rằng chị yêu em…” Trong giọng nói trầm thấp của cô lẫn vô số những thanh âm hỗn loạn, như thể có vô vàn những sinh vật li ti trong cơ thể đang thì thầm phụ họa.
“Sương Sương, thích… thích, rất thích… Chị không nghĩ ra được gì khác.” Tang Lộ cắn gương mặt Hạ Vị Sương, hết sức nhẹ nhàng, cổ họng lại không kiềm được mà vang lên tiếng nuốt đói khát, “Chỉ có vậy, chỉ có thể là như vậy. Chị cảm nhận được… Sương Sương không giống những người khác.”
Tang Lộ không nhịn được mà cọ trên người Hạ Vị Sương, nói tiếp: “Là của chị, là của chị.”
Quái vật kích động nói năng không được lưu loát, chỉ muốn ôm chặt chân ái vào lòng để đối phương ám mùi, hệt một con non ngây thơ. Như thể chỉ cần làm vậy là sẽ không bao giờ đánh mất.
“Bọn họ đều sợ chị, chỉ có Sương Sương yêu chị.” Tang Lộ liếm mặt Hạ Vị Sương, “Chị không quan tâm bọn họ. Sương Sương để ý, chị sẽ quan sát… Sương Sương tốt nhất. Yêu Sương Sương nhất. Sương Sương cũng yêu chị nhất!”
Hạ Vị Sương căng chặt người.
Trên đời này, kẻ giỏi ngụy trang sợ nhất chính là bị người khác nhìn thấu nội tâm, lại cafng không cần phải nói đến việc bị một người ngây ngô, suy nghĩ hết sức đơn giản nhìn thấu.
Không đúng, mới không phải nhìn thấu đâu. Chỉ là người này tự quyết định thôi. Cái gì chị cũng không hiểu thì biết được gì chứ?
“Chị đừng có nói bậy bạ.” Lời Hạ Vị Sương thoáng vẻ yếu ớt, thật ra cũng là vì bị Tang Lộ quấn chặt quá, thở không ra hơi.
Tang Lộ kích động đè hai bên mái tóc Hạ Vị Sương, lại càng quấn chặt. Hai mắt cô sáng lấp lánh, sung sướng tranh công: “Chị có đang cảm thụ. Chị đang yêu Sương Sương, dùng cách mà Sương Sương yêu chị… A, Sương Sương, em xem.”
“Sẽ không thấy chị mơ hồ nữa…” Tang Lộ nắm lấy tay Hạ Vị Sương đặt lên ngực mình.
Trong đêm tối, vốn là không thấy rõ bất kì thứ gì, nhưng Tang Lộ đã mở đèn bàn, ánh sáng mông lung cứ thế chiếu rọi. Tang Lộ nhẹ nhàng cởi áo khoác. Vai hơi nghiêng, dây áo lập tức trượt khỏi bờ vai trắng nõn.
Hạ Vị Sương: “…”
Hạ Vị Sương hoảng loạn muốn giãy giụa: “Chị đừng như vậy. Em còn chưa chấp nhận chị!”
Nhưng càng giãy giụa thì tứ chi ở hình dạng bạch tuộc của Tang Lộ lại càng quấn chật.
Gương mặt Hạ Vị Sương ửng đỏ, một mặt là xấu hổ, giận dỗi, mặt khác cũng là vì bị ngạt. Nhưng Tang Lộ đã quyết lòng muốn để Hạ Vị Sương nhìn mình thật rõ. Cô bức thiết muốn cho người trong lòng thấy được mình, sao có thể dễ dàng buông tha?
Sau khi đã cởi hết những món quần áo trở ngại, Tang Lộ thẳng chiếc lưng mềm mại, vươn người tắm trong ánh đèn. Cô hất mái tóc dài đen nhánh ra sau lưng, quyến rũ mê