BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 95
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Trong quá trình nói chuyện với Cố Mẫn Chi, Hạ Vị Sương vẫn không ngừng suy nghĩ xem nên giải quyết tình cảnh nguy khốn trước mắt thế nào. Nhưng rõ ràng, có con tin mèo nằm trong tay đối phương, mấy người Hạ Vị Sương trước sau vẫn bị ép ở thế yếu.
Hạ Vị Sương vẫn không biểu hiện gì ra mặt mà tiếp tục nói chuyện với Cố Mẫn Chi: “Cô đã làm gì nó? Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không biết người đến là cô. Đề phòng người ngoài là chuyện hết sức bình thường.”
Cố Mẫn Chi nhún vai: “Tôi cũng đâu làm gì. Hạ Vị Sương, ngửa cổ nói chuyện với cô thật sự rất mệt đó. Cô xuống dưới nói đi.”
Hạ Vị Sương: “… Cố Mẫn Chi, nếu cô rảnh quá thì thả mèo ra rồi đi mau đi.”
Cố Mẫn Chi hình như đã đùa bỡn đủ, bèn cười lạnh nói: “Tôi không làm thì sao? Hạ Vị Sương, cô cho rằng tôi cực cực khổ khổ đến đây chuyến này thật sự là vì cô à? Giao Tang Lộ ra đây!”
Quả nhiên là đến vì Tang Lộ.
Trái tim Hạ Vị Sương chùng xuống. Cô lùi về sau phía vách tường một chút, khẽ nói với mấy người Bạch Thiến: “Cô ta không phải người chịu dàn hòa, mọi người lặng lẽ rời đi từ đường sau khách sạn đi. Nếu thật sự không được thì tìm chỗ nào nấp trước. Nhiều phòng như thế, chưa chắc cô ta đã đủ kiên nhẫn xem xét từng nơi. Chị Thiến, chị đừng lo, em sẽ cứu Cục Than về.”
Giờ là lúc nói cái này sao? Bạch Thiến liếc Hạ Vị Sương một cái, song cũng biết hiện tại thời gian cấp bách, không rảnh dông dài. Cô đành vẫy tay, lặng lẽ lùi về sau cùng Ngụy Vân Lang, chuẩn bị xuống lầu. Đương nhiên không phải đi ngay mà là tìm chỗ thích hợp để mai phục, còn phải thu xếp cho Mễ Nhạc Nhạc nữa.
Xảy ra xung đột gần như đã là chuyện không thể tránh khỏi, cần phải nghĩ cách làm suy yếu sinh lực địch khi chúng lên cầu thang. Trước đó đã đặt một vài cái bẫy chặn cầu thang lại rồi. Bọn họ có thể lợi dụng nó để đứng ở góc khuất mà tấn công kẻ địch.
Mễ Nhạc Nhạc lại không quá muốn trốn đi một mình: “Dị năng của em cũng hữu dụng. Em đi với anh chị!”
Ngụy Vân Lang đè đầu cô nhóc, nói: “Này không phải chuyện chơi…”
Ba người đằng sau thương lượng nên đối phó kẻ địch thế nào, trong khi Hạ Vị Sương vẫn còn đứng bên cửa sổ giằng co với Cố Mẫn Chi. Cô bình tĩnh nói: “Giao ra đây? Cô xem Tang Lộ là cái gì? Trước đó cô cũng thấy rồi đấy, quái vật cấp độ ấy người thường sao có thể ứng phó. Chị ta chỉ xem tôi như con mồi. Tôi giả chết, trốn thoát khỏi tay chị ta nên mới may mắn còn sống đến giờ. Nếu mục đích của cô là Tang Lộ, vậy đề nghị cô ra bờ biển tìm.”
Cố Mẫn Chi nhấp môi nhìn Hạ Vị Sương. Bên cạnh có người nghiêng đầu nhỏ giọng nói vào tai cô ta mấy câu. Cố Mẫn Chi lập tức phì cười: “Cô biết không? Đó giờ tôi ghét nhất chính là vẻ giả vờ giả vịt của cô đấy. Tôi không biết vì sao Tang Lộ lại biến thành bộ dáng như hiện tại, cũng không biết cô đã làm gì chị ấy. Nhưng mà không sao, những chuyện đó, sau này tôi sẽ từ từ hỏi Tang Lộ.”
Cố Mẫn Chi nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo, nói: “Hạ Vị Sương, chuyện duy nhất cô cần làm bây giờ chính là giao Tang Lộ ra đây. Xùy… có một số lời đừng nói bậy. Chẳng lẽ cô cho rằng tôi ngu ngốc để cô lừa vậy sao? Chẳng phải Tang Lộ đang nằm ngay bên cạnh cô đấy à? À đúng rồi, còn có…”
Cố Mẫn Chi cười đầy ác ý: “Ba người bạn nhỏ của cô là định âm thầm chuồn đi hay là tính xuống gặp tôi thế?”
Ngụy Vân Lang vừa kéo mở cửa: “…??” Làm sao cô ta biết được mấy chuyện đó?
Lòng Hạ Vị Sương chùng xuống, song ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Cô hơi nâng cằm, nói: “Người bên cạnh cô, có dị năng nhìn xuyên thấu?”
Cố Mẫn Chi trợn mắt. Điều cô ta ghét thứ nhì ở Hạ Vị Sương chính là đôi khi quá mức thông minh.
Hạ Vị Sương nói: “Rồi, Tang Lộ đúng là đang ở bên cạnh tôi. Chỉ là tôi căn bản không thể ra lệnh cho chị ta. Cố Mẫn Chi, cô phải người thông minh không?”
Cố Mẫn Chi: “… Cô mỉa tôi đấy hả?”
Hạ Vị Sương bình tĩnh, thong dong: “Thật sự không có. Tôi chỉ muốn nói người thông minh thì nên hiểu rõ, Tang Lộ căn bản không phải người trước kia. Chị ta bây giờ là một quái vật vô nhân tính rất nguy hiểm, bản chất là không thể khống chế. Cô bảo tôi giao Tang Lộ ra cũng vô dụng. Chị sẽ không để ý tôi. Chị chỉ nghe chính bản thân mình.”