Khi Hứa Thanh Khê cùng Thạch Bách Hợp mang theo một số đồ qua nhà Tịch Sư Tử, vừa ra khỏi cửa thang máy đã thấy cửa nhà Tô Phùng Tần và Tịch Sư Tử đều mở rộng cửa, có vài người đàn ông cao to mặc đồ công nhân lao động đang chuyển vật dụng trong nhà.
Hai người liếc nhìn nhau dùng gương mặt khó hiểu nhìn cả đám công nhân xách cầu thang, cả người dính đầy nước sơn đi qua đi lại, có thể đoán ra Tịch Sư Tử và Tô Phùng Tần đang tu sửa nhà.
Nhưng tới khi bước vào cửa mới giật mình nhận ra đây nào phải tu sửa đơn giản mà là thay đổi hoàn toàn diện mạo.
Nhà Tịch Sư Tử và Tô Phùng Tần vốn được ngăn cánh bởi một bức tường ở phòng khách, nay bức tường ấy được đập bỏ hoàn toàn, hai phòng khách sát nhập thành một phòng khách, hai người hàng xóm bắt đầu từ này triệt triệt để để sống chung.
Hứa Thanh Khê cùng Thạch Bách Hợp thậm chí còn thấy bà Tịch đang đứng ở giữa phòng khách mặc một thân váy dài trẻ trung chỉ huy công nhân làm việc.
Tạm thời không thấy bóng dáng Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần đâu.
Bà Tịch phát hiện ra trước cửa có hai vị khách không biết đã tới từ lúc nào, khi vừa nhìn thấy Hứa Thanh Khê nhãn tình bà sáng lên, vừa định chào hỏi lại thoáng thấy nàng đang thân mật nắm tay Thạch Bách Hợp bên cạnh, nhạy cảm nhướng mày không vui hừ một tiếng.
"Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."
Bà Tịch nhỏ giọng đánh giá nhưng ai cũng có thể nghe rõ ràng, Hứa Thanh Khê cười nhẹ mang theo nụ cười khôn ngoan tiến lên chào hỏi.
''Cô Tịch, không ngờ cô cũng tới thăm Sư Tử.''
''Cô phải tự mình qua xem nó đang làm cái trò mèo gì.'' khẩu khí bà Tịch bất thiện, vừa chỉ huy công nhân khuân đồ, vừa ngạo kiều ngẩng mặt hất cằm, ánh mắt lay động, khẳng định quan hệ của Tịch Sư Tử cùng Tô Phùng Tần đã bại lộ.
Mặc dù thoạt nhìn không vui, nhưng cũng không giống như không tình nguyện tiếp nhận.
''Đang dính với Tiểu Tô trong phòng kìa, nói muốn tự mình quét vôi. Lớn đến từng này chưa từng làm thợ hồ, cô thật muốn xem xem, nó có thể quét cái phòng thành hình dạng quỷ quái gì.'' giọng điệu bà Tịch vẫn không mấy vui vẻ, khinh thường chống nạnh, vẻ ngoài bà rất trẻ trung, tuy đã lớn tuổi nhưng khí chất tốt lại còn xinh đẹp, bất quá chỉ giống một quý phụ nhân dịu dàng cáu kỉnh không vui.
"Khụ khụ." Thạch Bách Hợp nhìn Hứa Thanh Khê cùng bà Tịch bắt đầu trò chuyện, còn chưa kịp giới thiệu, vội vàng đụng đụng Hứa Thanh Khê, dùng ánh mắt ra hiệu nàng giới thiệu mình.
Hứa Thanh Khê liếc mắt, có chút bất đắc dĩ.
Gia hỏa Thạch Bách Hợp này mấy ngày nay càng như bị điên, mỗi lần vừa nhìn thấy Hứa Thanh Khê nói chuyện phiếm với người quen hay bạn bè, đều ở kế bên dùng ánh mắt điên cuồng, đụng người, giống như không kịp chờ đợi Hứa Thanh Khê giới thiệu mình với đối phương, sau đó liền bắt đầu nói dài nói dai lôi kéo làm quen, đúng là có tố chất thần kinh.
Mỗi lần Thạch Bách Hợp như vậy, Hứa Thanh Khê đều hận không thể che mắt trốn xa một chút, cũng không biết cô có bị mù hay không? thế mà coi trọng gia hỏa này, biết vậy đã không chọn cô ta.
Tuy nhiên cũng không thể trách Thạch Bách Hợp.
Gần đây cũng không biết Thạch Bách Hợp học được từ nơi nào bí quyết duy trì mối quan hệ người yêu lâu dài, đó là, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè của người yêu và nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống của nhau, để có nhiều bạn chung hơn. Chủ đề nói chuyện sẽ phổ biến hơn.
Mặc dù không biết Thạch Bách Hợp có phải tin tưởng bí quyết này hay không, nhưng cô đang rất chân thành, rất kiên quyết bắt Hứa Thanh Khê giới thiệu bạn bè của nàng với cô.
Mắt Thạch Bách Hợp sáng lấp lánh, nụ cười đủ tiêu chuẩn khoe hàm răng trắng, nhẹ nhàng đụng đụng Hứa Thanh Khê đang đen mặt bên cạnh, thiếu chút nữa đã đụng nàng té.
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu hung hăng trừng cô một chút.
Thạch Bách Hợp nhìn Hứa Thanh Khê, lông mày nhẹ nhàng vẩy một cái, không kịp chờ đợi ra hiệu nàng tranh thủ thời gian mau giới thiệu.
''Cô Tịch, giới thiệu với cô, đây là bạn của con, Thạch Bách Hợp Thạch tiểu thư." Hứa Thanh Khê rơi vào hạ phong, chỉ có thể nụ cười miễn cưỡng, không tình nguyện như bị ép buộc , giới thiệu Thạch Bách Hợp cho bà Tịch.
''Cô Tịch, con là nhân viên của Tịch thị, trước kia đã từng gặp cô một lần, khi đó đã cảm thấy cô đặc biệt tuổi trẻ có khí chất, không ngờ hai năm không gặp, cô chẳng những không hề già đi, ngược lại còn trẻ hơn. Trên đường tới đây con có mua một chút lễ vật, đều là mỹ phẩm dưỡng da, đặc biệt tốt đối với làn da, con đặc địa mua tặng cô.''
Hứa Thanh Khê vừa mới nói xong, Thạch Bách Hợp liền nhanh chóng đẩy nàng ra, nở nụ cười sùng bái thân mật, dùng quà Hứa Thanh Khê mua tặng Tịch Sư Tử, dâng lên kính biếu bà Tịch.
"Ai nha, con là nhân viên Tịch thị à? Cô từng nghe Sư Lam nhắc tới con, không ngờ lại là một tiểu cô nương xinh đẹp nha, miệng thật ngọt, thật đáng yêu.'' Bà Tịch nghe xong Thạch Bách Hợp là nhân viên trong công ty nhà, thái độ bèn lập tức thay đổi, vẻ mặt vừa khó chịu lập tức biến thành một trưởng bối đoan trang nết na,
Hứa Thanh Khê dùng ánh mắt quái dị nhìn một già một trẻ như mẹ nuôi và con gái, thân thể không rét mà run, chạy trốn đến phòng ngủ Tịch Sư Tử.
Cửa phòng ngủ đóng chặt còn bị khóa trái, Hứa Thanh Khê đập một hồi lâu, cửa mới chậm rãi mở ra.
Đầu Tịch Sư Tử đội mũ giấy xếp bằng giấy báo đúng tiêu chuẩn công