Editor: Kiu xinh đẹp
Beta: Cheese
Bởi Lý Tiên Ny mang thai, Tịch gia tựa hồ có chút khác thường. Rõ ràng là số người trong nhà vẫn giống nhau không thừa không thiếu, nhưng cảm giác náo nhiệt hơn so với trước. Tịch gia nhị lão mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, tính tình táo bạo thường ngày cũng thu liễm không ít. Mỗi ngày trời vừa sáng đều tay trong tay đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn mới, về nhà nấu canh, nghiên cứu thực đơn. Buổi tối thường xuyên cầm laptop của Tịch Sư Lam ngồi ở sofa phòng khách, xem trẻ em video và đồ dùng của trẻ em, thỉnh thoảng sẽ bởi vì thảo luận mua màu hồng phấn hay xanh lam mà ầm ĩ lên, thật sự khiến mọi người sở khóc dở cười.
Mà Tịch Sư Lam cũng thay đổi không ít, trước kia thời gian ở công ty so với ở nhà còn nhiều hơn, thế nhưng hiện tại nếu có thể xử lý công việc ở nhà liền tận lực ở nhà xử lý, cũng rất ít khi đi ra ngoài xã giao, mỗi ngày săn sóc quan tâm hầu hạ bên ngườiLý Tiên Ny làm nàng vui vẻ, ăn xong cơm chiều liền cùng Lý Tiên Ny đi tản bộ.
Tuy rằng thời gian Tịch Sư Lam đi tới công ty ít hơn, thế nhưng công việc ở công ty vẫn còn nhiều. Tịch Sư Lam chậm rãi đem các hợp đồng của công ty giao cho Tịch Sư Tử. Cho nên mọi người trong Tịch gia hiện tại đều nhàn nhã vui vẻ vây quanh Lý Tiên Ny, mà Tịch Sư Tử mỗi ngày đều làm việc tại công ty, đi sớm về muộn. Tuy nói là ở trong cùng một căn nhà, nhưng cơ hội gặp mặt Lý Tiên Ny lại ít đến mức đáng thương.
Như vậy sinh hoạt thường ngày bận rộn hoàn toàn tương phản với những ngày tháng cô trốn ở phòng vẽ tranh trong căn hộ nhỏ của mình. Sau một thời gian, Tịch Sư Tử có chút hoảng hốt. Hiện tại cô hoàn toàn có thể xác định rằng Tô Phùng Tần không hề có chút suy nghĩ nhớ nhung với anh trai của cô, tuy rằng công việc trước mắt cô đã chậm rãi học tập tích lũy, đã có chút ít kinh nghiệm, một số việc cũng có thể tự mình đảm nhiệm. Nhưng Tịch Sư Tử đối với sinh hoạt theo khuôn phép lại sinh ra một chút khủng hoảng, cách sinh hoạt này không nên là của mình.
Cho nên thời điểm khi cô tìm đến Tịch Sư Lam nói phải rời khỏi công ty, trong lòng như buông xuống gánh nặng. Bất quá không đơn giản như trong tưởng tượng của cô, ban đầu vốn tưởng rằng chỉ cần xác nhận Tịch Sư Lam và Tô Phùng Tần không có quan hệ gì liền có thể rời đi, thế nhưng Tịch Sư Tử lại dễ dàng bị thuyết phục, mặc dù trong lòng không muốn nhưng lại không có cách nào phản bác.
Tịch Sư Lam nói với nàng một câu rất thấm thía và hợp tình hợp lý, khiến cho Tịch Sư Tử đem một bụng bất bình miễn cưỡng nuốt xuống. Tịch Sư Lam, ông anh của cô khẩn thiết nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Chị dâu của em hiện tại đang mang thai, anh nghĩ là nên bên cạnh chăm sóc cô ấy nhiều một chút, công việc của công ty đành phiền Sư Tử trước vậy."
Tuy rằng mỗi ngày còn muốn đi làm, thế nhưng Tịch Sư Tử lại thuận lợi chuyển về ở trong căn hộ của mình, trong nhà náo nhiệt không khí thật ấm áp, nhưng ngẫu nhiên nhìn ánh mắt của Lý Tiên Ny, lại làm cho cảm giác bất an trong lòng cô càng lúc càng mãnh liệt. Mặc kệ người trong nhà khuyên can, Tịch Sư Tử vẫn cương quyết đi ra ngoài, một lần nữa về tới căn hộ nhỏ của mình
Căn hộ của Tịch Sư Tử không lớn, một phòng ngủ cùng một cái ban công lớn. Trên ban công có đủ các loại hoa cỏ, một gốc dây thường xuân xanh mượt bao vòng quanh ban công, còn có một cái xích đu treo ghế dựa làm bằng tre. Trước đây Tịch Sư Tử thích nhất là để chân trần xếp bằng dựa vào trên ghế đọc sách, thưởng thức mùi hương thanh khiết của hoa cỏ, nhàn nhã mà tĩnh lặng.
Trước kia cho dù về nhà ở, Tịch Sư Tử cũng sẽ trở lại tưới nước chăm sóc hoa cỏ, cho nên khi nàng về lại nhà riêng thì đã đến mùa các chậu hoa nở rộ, còn là nở đầy toàn bộ ban công. Cây bạc hà lúc trước tiện tay gieo cũng đã chiếm cứ một góc, sinh trưởng mạnh mẽ, có vẻ không chút nào bị mùa thu ảnh hưởng, ở giữa một đám hương hoa, một mình lan tỏa mùi hương thoang thoảng.
Tịch Sư Tử ngày hôm đó nhàn rỗi, giữa trưa trở về nhà trọ, xắn ống tay áo không nói một lời lôi chổi ra quét tước một lần, quỳ trên mặt đất cầm khăn lau từng chỗ từng chỗ lau sạch sàn nhà bằng gỗ. Gió thu và ánh nắng mặt trời theo ban công tiến vào, Tịch Sư Tử dừng động tác ngồi quỳ giữa phòng khách nhìn theo hướng hoa cỏ ở ban công, cầm trên tay khăn lau ướt sũng , trên vầng trán trắng nõn xuất hiện một giọt mồ hôi trong suốt, theo độ cong hoàn mĩ của khuôn mặt chậm rãi chảy xuống, tại chiếc cằm dừng lại một chút rồi mới rơi xuống sàn nhà, tạo thành một bọt nước nhỏ.
Dường như có chút phiền muộn, Tịch Sư Tử khẽ nhíu nhíu mày, cúi đầu tiếp tục dùng lực lau sàn. Cô bỗng nhiên nhớ tới Tô Phùng Tần, cái người mà tựa như biến mất khá lâu rồi.
Ngày đó sau khi rời khỏi nhà Tô Phùng Tần, cô liền được tin chị dâu mang thai, trong lúc nhất thời không kiểm tra di động. Chờ thêm hai ngày, điện thoại lấy ra đã tắt nguồn, cô mới nhớ tới lúc trước Tô Phùng Tần đã nói qua, nếu như đi bệnh viện sẽ gọi điện cho mình, cho nên vội vàng cấp tốc đem điện thoại đi sạc điện sau đó khởi động máy.
Tịch Sư Tử nhận được một tin nhắn từ Tô Phùng Tần, ngay buổi tối mà cô rời khỏi nhà Tô Phùng Tần. Trí nhớ Tịch Sư Tử vẫn rất tốt, có thể liếc mắt xem qua một thứ gì đó cũng sẽ lưu giữ khá lâu trong đầu. Cho nên hiện tại cô cũng nhớ rất rõ nội dung tin nhắn của Tô Phùng Tần, một chữ một dấu ngắt câu đều nhớ rõ.
Mặt trên viết: "Sư Tử, thật ngại quá, vốn muốn mời em ăn cơm nói lời cảm ơn, thế nhưng ở công ty lại xảy ra chuyện, chị cần phải đi công tác ở tỉnh khác, khã nâng sẽ rời H thị một thời gian. Chờ sau khi trở về, chị sẽ tìm em, thật xin lỗi. Đúng rồi, bệnh viện chị đã đi, bác sĩ nói không có gì trở ngại, chỉ cần ăn cơm uống thuốc đúng giờ. Ngày hôm đó mì em nấu ăn rất ngon, hy vọng lần sau trở về còn có thể may mắn