Esley: Xin lỗi mọi người post mà wattpad cứ báo lỗi
Trong tay cầm gói đồ to thế nhưng lại không nặng, Tịch Sư Tử cúi đầu xem trong túi kia còn có một chiếc túi nhỏ gắn chiếc nơ màu hồng phấn hình con bướm, chần chừ hồi lâu, nhìn qua Tô Phùng Tần ngồi ở bên cạnh bàn đang ưu nhã chậm rãi ăn bữa sáng.
Tô Phùng Tần dùng ngón chỏ và ngón cái cầm thìa, đuôi ngón tay nhẹ nhàng nhếch lên, trên ngón tay non mịn trắng nõn có một vết thương dài, trên miệng máu đã ngừng chảy, như là bị vật gì đó sắc nhọn cắt vào. Có lẽ do Tịch Sư Tử vẫn không có động tĩnh gì, Tô Phùng Tần ngước mắt, miệng khẽ mở, mềm mại lại mang theo vài phần thúc giục nhìn Tịch Sư Tử, bỏ chiếc thìa trong tay xuống: "Mau mở ra nhìn xem, có thích hay không?"
"À ừ." Tịch Sư Tử tiếng nói trầm thấp trả lời, ngồi ở đối diện Tô Phùng Tần, chậm rãi mở cái túi kia ra, liếc mắt nhìn, bên trong có hai thứ, một là chiếc hộp gỗ hơi lớn, còn có một chiếc hộp đóng gói tinh xảo thắt nơ bằng sợi dây hồng. Ánh mắt Tịch Sư Tử liền bị chiếc hộp gỗ hấp dẫn, cô cầm chiếc hộp gỗ ra, đưa mắt nhìn lên, cô đoán được sơ sơ bên trong có gì. Cô đưa mắt nhìn về phía Tô Phùng Tần, vừa quay nhìn đã bắt gặp ánh mắt ôn nhu mong chờ của Tô Phùng Tần.
Sau khi mở chiếc hộp ra, đập vào mắt là một loạt các vật không đồng nhất về hình dạng lẫn kích cỡ, bút vẽ tranh màu nước tinh xảo xinh đẹp, thân bút thon dài bóng loáng, chất liệu bằng trúc, trên thân còn khắc một ít hoa văn cổ đại phức tạp, rất đẹp. Đầu bút cũng không phải làm từ lông động vật, mà là làm từ các sợi nilon tổng hợp rất tốt, thế nhưng Tịch Sư Tử vẫn thích sử dụng đầu bút làm từ lông động vật, như thế có thể bảo vệ môi trường một chút.
Tịch Sư Tử đoán, bút vẽ mới này vừa làm xong không lâu, hơn nữa bút là do người làm, hẳn là được làm tại một xưởng thủ công, chiếc hộp đựng còn mang theo hương vị đàn hương kèm theo mùi gỗ trúc đặc trưng, để người vừa nghe liền cảm thấy toàn thân thư thái. Tịch Sư Tử cầm lấy chiếc bút, ngắm người trước mặt bắt đầu họa bút, cảm xúc thật tốt.
Tô Phùng Tần ngồi đối diện Tịch Sư Tử, ánh mắt ngẫu nhiên nhẹ nhàng dừng trên mặt Tịch Sư Tử, giống như đang quan sát phản ứng của cô. Nhìn thấy ánh mắt hơi tỏa sáng của Tịch Sư Tử lại biểu hiện bộ dạng nghiêm túc, cô liền biết Tịch Sư Tử thích bộ bút vẽ này. Khóe môi Tô Phùng Tần cong lên một đường cong trọn vẹn, một lần nữa lấy tay cầm thìa, mơ hồ có thể thấy mặt trong ngón trỏ tay trái bị thương.
"Do học tỷ mua sao?" Tịch Sư Tử ngẩng đầu, đôi mắt đen tỏa sáng, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Phùng Tần. "Ừm" Tô Phùng Tần gật gật đầu, đưa tay vén sợi tóc bên tai. "Cảm ơn chị, chỉ là bút vẽ này là của hãng nào, trước đây em chưa từng thấy qua." Tịch Sư Tử khẽ cau mày tinh tế quan sát nhìn bút vẽ cùng hộp gỗ, tựa hồ muốn tìm nhãn hiệu.
"Trước đây chị có nhận một ông lão làm sư phụ, giờ hắn đã về hưu, ông ấy tự tay làm bút vẽ này, ở bên ngoài chắc chắn không mua được." Ánh mắt Tô Phùng Tần dịu dàng, khẽ cười đáp lại. "Bộ bút vẽ này chị cũng có sao?" Tịch Sư Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Phùng Tần thật sâu, mang theo vài phần thắc mắc.
Tô Phùng Tần sửng sốt, ánh mắt có chút trốn tránh cúi đầu, than âm nhẹ nhàng mang theo vài phần chua xót: "Sư Tử đã quên sao, chị không còn muốn vẽ tranh."
Tịch Sư Tử cúi đầu nhìn Tô Phùng Tần, chỉ thấy lông mi của cô rủ xuống, mi mắt phản chiếu chút u ám, còn có sống mũi thẳng xinh đẹp, khẽ cắn cánh môi mỏng đỏ mọng mê người. Cô buông chiếc bút vẽ đang cầm trong tay, che lên chiếc hộp, sau đó cầm lấy hộp được đóng gói tinh xảo hình vuông, khẽ nhướn mày, thản nhiên nói một câu: "Chiếc hộp này thoạt nhìn như là hộp đựng nhẫn."
Vốn dĩ đang cúi đầu, Tô Phùng Tần nghe Tịch Sư Tử nói như vậy, suýt cười ra tiếng, cười như không cười nhìn Tịch Sư Tử, ý cười bên môi mang theo vài phần trêu tức cùng trêu chọc, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe: "Sư Tử cảm giác rằng chị đưa nhẫn cho em sao?" Tịch Sư Tử nhẹ hất cằm, không cảm thấy mình nói sai cái gì, mặt không chút thay đổi đưa chiếc hộp lên bình thản ung dung nói: "Chỉ là rất giống hộp đựng nhẫn, bố em cầu hôn mẹ em hộp nhẫn cũng giống như thế này."
Tô Phùng Tần trong mắt nở rộ ý cười, khóe môi cố gắng không cong lên, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ trở nên sáng ngời, đôi mắt chuyển sang nét kiều diễm tràn đầy ôn nhu, tựa hồ có thể để người khác can tâm tình nguyện đắm chìm ở trong đó, âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười mê hoặc nói: "Vậy em thử mở ra nhìn xem, nhìn xem thứ chị đưa cho em rốt cuộc có phải là nhẫn hay không."
Tịch Sư Tử chỉ cảm thấy người trước mặt tâm tình thật tốt, cười rất vui vẻ. Cố từ chối cho ý kiến, nhướng mày, nâng cằm, cẩn thận mở chiếc nơ con bướm hồng xinh đẹp bằng lụa, sau đó nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Tô Phùng Tần nheo mắt, tay chống cằm, không ngừng khuấy khuấy chiếc thìa trong chén đậu hoa, hứng thú nhìn người trước mặt cau mày mở hộp : "Cái này là em sao?" Tịch Sư Tử cau mày thật chặt, nàng chăm chú nhìn gì đó ở trong hộp, nghiêng đầu rồi rút ra được kết luận trên, sau đó đem chiếc hộp đưa tới trước mặt Tô Phùng Tần, mím môi nghi hoặc nhìn nàng.
"Em cũng thấy giống em sao? Ngày đó đúng dịp chị đi ngang qua một cửa hàng, họ mới ra mẫu đồng hồ mới, là bản giới hạn, chỉ có 5 chiếc, chị liền thấy nó giống em cho nên liền mua về." Ánh mắt Tô Phùng Tần cong cong, nhìn chiếc đồng hồ làm bằng sợi tổng hợp, dây màu nâu, mặt đồng hồ không lớn không nhỏ, là mẫu dành cho nữ, trên đó có hình cô gái ,dáng người thấp thấp , mặc áo sơ mi đút túi, gương mặt không vui hơi mím mím môi, làn da trắng nõn, ánh mắt đen láy, tóc nâu xõa ngang vai. Hình ảnh này thật rất giống với Tịch Sư Tử, người không hay biết vừa thấy có