Chương 38: cái gì gọi là thương hại? Chẳng qua chỉ là bố thí một cách cao cao tại thượng mà thôi!
"A Tần, chuyện này anh thật không có cách nào giúp em, ông già nhà anh, ông ấy tuyệt đối sẽ không chịu hợp tác." Mục Trầm thay đổi dáng vẻ thâm tình vừa nãy, vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn Tô Phùng Tần, sắc mặt có chút bất đắc dĩ đầy khó xử.
"Xem ra, cô ấy hẳn đã đi tìm ba của anh ." Tô Phùng Tần thần sắc lãnh đạm, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, một tay rủ xuống chậm rãi nắm chặt.
Mục Trầm nhìn thấy gương mặt tinh xảo dần đóng băng của Tô Phùng Tần, cắn răng giống như đã quyết tâm với một điều gì đó , thấp giọng mở miệng nói: "Công chuyện của công ty, bây giờ anh không làm chủ được, em cũng biết lão già nhà anh nắm quyền lực ở công ty gắt gao nhất quyết không chịu buông, hơn nữa anh hai anh gần đây không chịu về nước . Công ty nhà anh gần đây có chút loạn, anh cũng đang tranh thủ sự ủng hộ của đám lão đổng sự kia, nếu như cuối cùng anh thành công , A Tần, anh nhất định sẽ giúp em."
"Mục Trầm, cám ơn anh." Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt hơi có chút cảm động.
"Cho nên, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh sao?" Ánh mắt Mục Trầm như bừng lửa nhìn chằm chằm Tô Phùng Tần, thừa cơ cầm lấy bó hoa để ở một bên, đưa tới trước mặt Tô Phùng Tần.
Tô Phùng Tần khe khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn bộ dáng đầy thành khẩn của Mục Trầm, ngữ khí hình như có chút bất đắc dĩ: "Mỗi lần anh đi gặp một người phụ nữ, đều mang một bó hoa, dùng cách này cua gái không thấy chán à."
Mấy năm trước Mục Trầm mới trở về từ nước Pháp, thoạt nhìn anh tuấn cao lớn, tư văn hữu lễ, kỳ thật lại là hoa hoa công tử bất cần đời, đối đãi với tất cả những cô gái nữ nhân xinh đẹp đều như nhiệt tình và thâm tình, người không biết còn tưởng rằng hắn rất cuồng dại.
Trên người hắn tựa hồ lúc nào cũng mang theo một bó hoa, chỉ cần thấy được cô gái xinh đẹp nào, thì lúc nào cũng có thể móc ra tặng.
''Thì phải tung lưới to một chút, nếu như A Tần em làm bạn gái của anh, về sau anh chỉ tặng riêng mình em thôi.'' Mục Trầm hơi híp mắt lại ẩn ý đưa tình nhìn Tô Phùng Tần.
''Anh tự đi tìm mấy cô gái nuốt trôi đi, hôm nay em tìm anh chỉ muốn bàn công chuyện.'' Đôi mắt Tô Phùng Tần tràn đầy nghiêm túc, ngay cả trên mặt cũng treo một tiếu dung công thức hoá.
Mục Trầm thấy Tô Phùng Tần như vậy, liền biết không thể cười đùa cợt nhả kiểu này, đành nhún vai, rất nhanh ném bó hoa ra băng ghế sau, khôi phục biểu lộ trên mặt , nhướng mày, ngữ khí trầm trọng: "Em thật muốn làm vậy à.''
Tô Phùng Tần nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn nê ông đủ mọi màu sắc chợt lóe lên, thành thị xa hoa truỵ lạc thật đẹp, có lẽ trong lòng người bình thường còn tồn tại ngây thơ, nhưng những kẻ quyền quý, quyền thế cao cao tại thượng này, đã sớm thối nát, mà nàng cũng đã sớm biết điều này từ mấy năm trước, khi cùng theo họ dần thối nát.
''Anh nghĩ em còn lựa chọn khác à?'' Tô Phùng Tần quay đầu mắt nhìn phía trước, ánh mắt kiên nghị mà tỉnh táo.
Mục Trầm đưa Tô Phùng Tần đến cổng nhà, nhân lúc Tô Phùng Tần còn chưa xuống xe, tiếp tục mời: "Còn sớm như thế, em không muốn ra ngoài uống một ly sao?'' Cô gái này lúc nào tìm hắn cũng bàn công chuyện, trước kia không biết Tô Phùng Tần, hắn còn tưởng rằng nàng là một cô gái tùy tiện, ai biết rằng sau khi hợp tác, ngoại trừ bàn công chuyện hắn chẳng hẹn được Tô Phùng Tần ra gặp riêng lần nào, Mục Trầm khó tránh khỏi trong lòng có chút mất mác và không chịu thua.
''Em còn có việc cần phải xử lý, chuyện hợp tác em sẽ liên lạc anh sau, cám ơn anh tiễn em về nhà.'' Tô Phùng Tần ôn hòa cười một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt lại cất giấu sự xa cách. Mục Trầm thở dài, không nói gì thêm gì, sau khi hai người nói tạm biệt, hắn liền lái xe rời đi.
Vừa xuống xe, chân trời liền bắt đầu lất phất rơi mưa bụi, từng giọt mưa biến thành từng sợi tơ mang hơi lạnh tới, nhỏ xuống trên tóc, trên vai Tô Phùng Tần. Tô Phùng Tần đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng ngửa đầu từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ từng giọt mưa trong trẻo rơi xuống khuôn mặt.
Tô Phùng Tần cảm thấy mình biến đổi quá nhanh , nàng chán ghét bản thân mình như vậy, nhưng lại không thể không như thế này. Có lẽ ai cũng có thể mềm yếu, nhưng nàng không thể mềm yếu, bởi vì họ có thể dựa vào người khác, mà nàng lại chẳng có ai ở bên, chỉ có mình nàng tự chống chọi với hết thảy.
Điện thoại trong túi vang lên, một lần lại một lần. Có lẽ là đã đứng quá lâu trong mưa, đồ trên người nàng có chút ẩm ướt , Tô Phùng Tần hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra nhìn chăm chú tên hiển thị trên màn hình.
"A Tần, em không nhớ tôi sao?'' Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ lười biếng mà khàn khàn, còn mang theo vài phần cười khẽ cùng hững hờ.
"Chân Lộ Sanh." Tô Phùng Tần thay đổi ánh mắt, sôi trào sự băng lãnh cùng chán ghét trong mắt, nàng chán ghét mỗi khi nghe thấy giọng của người phụ nữ này, chán ghét tất cả mọi thứ thuộc về cô ta.
''Hôm nay tôi biết em đã đi gặp Mục Trầm, bất quá tôi đoán em chẳng đạt được câu trả lời mà em muốn.'' Chân Lộ Sanh lười biếng trên ghế sa lon màu đỏ thắm, trong ngực ôm một con mèo đen, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, mang nụ cười kiều mị trên mặt, ung dung mà lộng lẫy.
''Cô đã đi tìm ông Mục thuyết phục