Esley: Trời ơi.....wattpad nó xóa chương của tui....
Khi Hứa Thanh Khê gọi điện thoại tới hỏi Tịch Sư Tử gần đây đang làm gì, Tịch Sư Tử ngây cả người cúi đầu xuống, dùng ngữ khí bình thản nói ra: "Đi làm." Cô không nhắc tới việc dạo gần đây hay thường lui tới với Tô Phùng Tần.
Hứa Thanh Khê là một cô gái nhiều chuyện, sau hôm Tịch Sư Tử lĩnh giáo nàng nói xin lỗi với một người như thế nào, cô nàng cứ gọi tới hỏi Tịch Sư Tử người nọ là ai. Nhưng Tịch Sư Tử vẫn giữ kín bưng bưng, vô luận nàng truy vấn quanh co lòng vòng ra sao, Tịch Sư Tử cũng không chịu tiếc lộ dù chỉ một chút.
Gác đôi chân dài trắng nõn lên, Hứa Thanh Khê nằm trên ghế sa lon, vừa gọi điện thoại vừa há to miệng, thưởng thức đồ ăn vặt do người bên cạnh đút cho.
"Sư Tử a, gái ế như cậu nếu thật kết bạn được với ai, mình vui thay cậu còn không kịp, cậu cứ phải giấu như mèo giấu cứt thế à?" Hứa Thanh Khê có chút buồn bảo.
Trước giờ đều do Hứa Thanh Khê thường xuyên ra ngoài chơi lôi kéo Tịch Sư Tử theo giới thiệu bạn mới cho cô quen. Có một số người rất thích Tịch Sư Tử, hy vọng có thể làm bạn với cô, thế nhưng Tịch Sư Tử là đầu gỗ, đối với chuyện người khác ân cần lấy lòng, cho tới bây giờ lúc nào cũng dùng thái độ lễ phép và xa cách mà đáp trả, hệt như cái máy điện thoại di động chỉ có mỗi nút trả lời, bởi như vậy, người nhiệt tình cỡ nào cũng sẽ bị dập tắt.
Giới thiệu bạn cho cô thì không chịu, quay lưng đi liền quen bạn mới mà không thèm báo cáo lấy một tiếng. Hứa Thanh Khê cảm thấy mình có chút bực bội, tựa như mình là đất nuôi lớn cải trắng, đột nhiên có một ngày nó dám dắt tay nhau cùng rau quả trong thửa ruộng sát vách bỏ trốn, mà bản thân cô lại chẳng biết cái loại rau quả lừa cải trắng mang đi rốt cuộc là loại rau quả gì?
Mặc dù đáy lòng có chút không thoải mái, nhưng Hứa Thanh Khê đều nói thật tâm , nếu như Tịch Sư Tử thật có bạn mới, cô thật sự rất vui thay cho Tịch Sư Tử.
"Vậy cậu nói cho mình biết, vì sao cậu nhất định muốn gặp cô ấy." Giọng điệu Tịch Sư Tử hơi nhu hòa hơn một chút, Hứa Thanh Khê buồn bực làm sao cô không biết được.
"Thì chỉ hiếu kỳ thôi, một người được cậu xem trọng, đến cùng là thần tiên lộ nào. Hơn nữa, bọn mình quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu có bạn mới, mình muốn cậu giới thiệu thì lạ lắm à?" Hứa Thanh Khê liếc mắt, há mồm cắn một miếng bồ đào đã lột vỏ được đưa tới bên miệng, nhai nhai, sau đó ngoác miệng ra, một bàn tay trắng noãn lập tức vươn ra trước mặt nàng, tiếp được hai hạt bồ đào nàng mới vừa phun ra.
Tịch Sư Tử trầm mặc chốc lát, rồi mới nhàn nhạt mở miệng: "Vậy ngày mai mình sẽ hỏi cô ấy, nếu như cô ấy có thời gian, vậy chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm, mình sẽ dẫn tới gặp cậu."
"Đây chính là do cậu nói đó nha, không được đừng đổi ý. Ngày mai mình mời khách, thuê hẳn một gian phòng riêng." Nhãn tình Hứa Thanh Khê sáng lên đột nhiên nhảy nhót lên, tinh thần vô cùng phấn chấn.
"Mình không chắc được, mình phải hỏi cô ấy trước, hơn nữa dạo này mình cũng hơi bận, tối nay sẽ điện thoại lại cho cậu sau." Tịch Sư Tử cân nhắc trả lời, bởi vì cô không biết ngày mai Tô Phùng Tần có thời gian hay không, cũng không biết nàng có nguyện ý gặp Hứa Thanh Khê hay không.
"Biết rồi, cậu cứ tận lực mời đi nhé, nếu cô ấy không muốn tới thì đành hết cách. Đúng rồi, không phải cậu bảo ở công ty làm chỉ là hữu danh vô thực, sao gần đây lại bận rộn như vậy?" Hứa Thanh Khê cười hì hì, sau đó nghiêng người sang bên cạnh, một đôi tay lập tức đón lấy nàng, đặt đầu nàng lên đùi, mặc kệ nàng nằm cọ qua cọ lại.
"Anh hai mình gần đây ít lui tới công ty, có một số báo cáo rơi vào tay mình. Thư ký anh hai tuyển cho mình hai ngày nay cũng xin nghỉ, cho nên mấy ngày nay thật có chút bận bịu." Tịch Sư Tử vừa gọi điện thoại, vừa cúi đầu nhìn một phần tư liệu đợi ký tên trên bàn công tác.
" Thư ký tác phong không tốt lắm kia của cậu xin nghỉ à, khẳng định cũng đang đi đâu ăn chơi trác táng rồi." Hứa Thanh Khê khinh thường nhắc tới vị thư ký kia của Tịch Sư Tử, sau đó ngước mắt nhìn người phía trên, chỉ chỉ bồ đào trên bàn trà rồi há miệng ra.
"Mình nói với cậu cô ấy có tác phong không tốt lắm hồi nào? Cô ấy là một người rất chuyên nghiệp, rất chân thành và cũng rất thông minh. Cậu cũng chưa gặp qua, cũng không hiểu rõ người ta, đừng tùy tiện kết luận cho người ta như vậy." Tịch Sư Tử nhíu mày, có chút bất mãn.
Hứa Thanh Khê nhìn móng tay của mình quệt miệng phản bác: "Chính cậu nói còn gì, khi cậu vừa vào làm đã cho cậu cuốn lịch mát mẻ, có thể là thư ký tốt gì chứ, mình đoán cô ta khẳng định là muốn câu dẫn cậu. Lần đầu gặp mặt, cậu còn là cấp trên của cô ta, cô ta cứ câu dẫn cậu như vậy, có thể là người chính trực được bao nhiêu chứ."
"Được rồi, hôm nào mình sẽ giới thiệu cô ấy cho cậu. Lát mình gọi lại cho cậu, mình cúp đây." Tịch Sư Tử lười giải thích, nhìn một đống tư liệu ở trên bàn làm việc, cúp điện thoại.
Sau khi Tịch Sư Tử cúp điện thoại, Hứa Thanh Khê mới rảnh ngẩng đầu nhìn người phía trên không thấy động tĩnh gì, bất mãn không có bồ đào để ăn, Hứa Thanh Khê cau mày bóp bóp đùi người nọ: "Chị đang làm gì vậy? Còn chờ cái gì nữa? Đút em ăn đi chứ. A~~"
"Em cảm thấy thư ký của Tịch tiểu thư không phải mặt hàng tốt à?" Thạch Bách Hợp híp mắt giống như cười mà không phải cười nhìn Hứa Thanh Khê.
"Việc này có can hệ gì tới chị? Chị hỏi nhiều như vậy làm gì, nhanh đút em." Hứa Thanh Khê ưỡn ngực, thái độ phách lối hùng hồn.
Thạch Bách Hợp cười hì hì không nói tiếp, cúi đầu nhìn lồng ngực nhô lên của Hứa Thanh Khê, tay nhanh nhẹn thuần thục tiến vào bên trong vạt áo Hứa Thanh Khê, thuận theo da thịt ấm áp tinh tế tỉ mỉ sờ soạn, bắt đầu bóp lấy quả ngực mềm mại, khiến Hứa Thanh Khê bất lực rên rỉ một tiếng mềm mại, mới cúi đầu xuống tà ác cười một tiếng, trêu chọc nói: "Muốn chị cho em ăn hả?"
Bị người uy hiếp Hứa Thanh Khê không còn bộ dạng phách lối ban nãy nữa, gương mặt thanh thuần xinh đẹp dần ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, một mảnh ướt sũng, nàng thấp giọng thở khẽ gắt giọng: "Lưu manh."
Khi Tịch Sư Tử ký xong chữ ký cuối cùng trên tư liệu, trời đã sắp tối. Nhân viên của công ty cũng đã về hết, cả công ty là một mảnh trống rỗng. Tịch Sư Tử mệt mỏi dựa vào ghế, che hai mắt.
Thời gian Tịch Sư Lam tới công ty càng lúc càng ngắn , mỗi sáng sớm tới một chuyến, xử lý xong một số chuyện quan trọng tương đối khẩn cấp, chưa tới giữa trưa đã rời đi . Những báo cáo văn bản tài liệu còn lại, tất cả đều nhét cho Tịch Sư Tử xử lý, Tịch Sư Tử mặc dù không hứng thú với công việc này, nhưng vẫn luôn có thiên phú trời cho. Một số việc chỉ cần nhắc nhở một chút, rất nhanh liền có thể làm được, cho nên sự tình xử lý đúng quy đúng củ không hề làm gì sai.
Thế