Khóe môi Tô Phùng Tần nhẹ mỉm cười ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, một thân đồ vét vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, khoan thai bưng tách cà phê ngẫu nhiên cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm, thoạt nhìn thì tâm tình rất tốt. Trong quán cà phê đã có không ít người nhận ra nàng, những người ngồi bàn gần đó đều lén lút túm tụm nói thầm với nhau, ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt hiếu kỳ quét về phía nàng. Nhưng Tô Phùng Tần dường như không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường đó, đồng tử nghiêm túc như làn thu thuỷ mênh mông, nhìn những đóa hoa hồng màu đỏ diễm lệ trên mặt bàn. Lưng thẳng tắp, khuỷu tay tùy ý để trên mặt bàn, đầu ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên cổ, thỉnh thoảng lại mân mê xương quai xanh tinh xảo mê người và chiếc vòng cổ đẹp đẽ đang đeo trên cổ.
Tịch Sư Tử ở cửa phòng rửa tay lưỡng lự một hồi lâu, mới chậm rãi đi về phía nàng.
"Tô tiểu thư, xin lỗi, chị dâu của tôi, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, nên đã đi về bằng cửa sau. Trước khi đi chị ấy có bảo nếu lần sau Tô tiểu thư rảnh rỗi, thì sẽ mời Tô tiểu thư ăn một bữa cơm xem như tạ lỗi.'' lúc Tịch Sư Tử nói những lời này, còn lúng túng cắn môi, giọng nhỏ xíu, ánh mắt lấp lóe cúi đầu, da mặt cũng đỏ bừng. Tình huống hiện tại chính là, chị dâu của cô lâm trận bỏ chạy, để người ta leo cây, hẹn người ta là chị dâu của cô, bỏ chạy cũng là chị dâu của cô, nói xuôi nói ngược thì cô vẫn đuối lý. Bây giờ chị dâu cô bỏ của chạy lấy người, để mình cô lại bồi tiếp người được hẹn, đương nhiên cô sẽ, đứng ngồi không yên vì xấu hổ đỏ mặt.
"Không sao, thân thể không thoải mái đúng không? Tôi thể hiểu được." Tô Phùng Tần hững hờ lên tiếng, đôi mắt nhấc lên thật nhanh quét lấy người đang cúi đầu đối diện. Rõ ràng là bị người ta cho leo cây, lại không hề cảm thấy bất mãn, tâm Tịch Sư Tử ầm ầm nhảy nãy giờ rốt cuộc cũng dần giảm xuống khi thấy được biểu tình của Tô Phùng Tần, trong lòng âm thầm thở phào, vội vàng ngẩng đầu ho nhẹ một tiếng: "Tô tiểu thư, không trách thì quá tốt.''
Dựa vào tai tiếng của Tô Phùng Tần, Tịch Sư Tử còn tưởng rằng nàng sẽ là một cô gái bá đạo và xảo trá, ỷ vào việc mình có tài có mạo, nói không chừng sẽ hảo hảo gây khó dễ cho cô một phen. Thật không ngờ nàng lại tốt như vậy, điều này khiến ấn tượng về nàng trong lòng cô chuyển sang một trang mới.
Hai người khách sáo như vậy vài câu xong, thì lại lâm vào trong trầm mặc. Tịch Sư Tử vốn là người không rành việc giao tiếp với người khác, muốn nói cũng không biết nói gì. Tô Phùng Tần không nói gì, cô cũng không biết nên nói gì, đành phải ôm cốc cà phê, không ngừng rót vào bụng.
Tô Phùng Tần ngồi đối diện vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh và ôn hòa, ý cười trầm mặc trên mặt, một tay không ngừng mân mê chiếc vòng cổ, ánh mắt ngẫu nhiên rơi lên trên người Tịch Sư Tử.
Bầu không khí xấu hổ mà quỷ dị, Tịch Sư Tử không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút hoảng hốt khó chịu. Cô không thích bị người dò xét, ánh mắt Tô Phùng Tần lại khá thân mật không thể tính là thất lễ, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy không thoải mái, có chút đứng ngồi không yên. Tịch Sư Tử mặc dù là một tiểu họa sĩ có chút tiếng tăm, thế nhưng bình thường chỉ ưa thích trốn ở phòng vẽ tranh, có đi đâu chơi, thì ngoại trừ người nhà cùng Hứa Thanh Khê, cô rất ít khi giao thiệp với ai, ở nơi công cộng mà cứ ngồi đực mặt ra như thế này thì cũng hơi kì.
Tính tình này của Tịch Sư Tử căn bản cũng không thích hợp đi làm việc ở chốn văn phòng, chính cô cũng biết điểm yếu này của mình, nên sau khi tốt nghiệp đại học cô đã không ít lần từ chối tới công ty phụ giúp ông Tịch. Vì vậy, một người yêu thanh tĩnh không thích ồn ào như cô, khi mở phòng vẽ tranh cũng chưa từng nói cho người nhà biết, bởi sợ họ sẽ tìm tới, hủy đi sự yên tĩnh.
Tô Phùng Tần không nhanh không chậm uống cà phê, nhìn cô gái ngồi đối diện. Nàng đã từng nghe Tịch Sư Lam nhắc rất nhiều về Tịch Sư Tử, Tịch Sư Lam rất coi trọng cô em gái này, cũng rất kiêu ngạo về cô, cô không chỉ một lần nghe Tịch Sư Lam uống say nhắc tới chuyện, Tịch Sư Tử tuổi còn nhỏ đã trở thành hoạ sĩ có danh tiếng, không kiêu không ngạo, tính tình lạnh lẽo buồn tẻ, điều quan trọng nhất chính là cô làm người rất biết chừng mực, mặc dù tính tình lạnh nhưng lại rất đơn thuần vô hại.
Ngũ quan thanh tú, làn da trắng giống như có bệnh, đôi môi vừa mỏng vừa đỏ như cánh hoa hồng dưới sương sớm, phong cách ăn mặc đơn giản thuần khiết, thân thể gầy gò thon dài được nổi bật lên dưới lớp áo thun rộng trắng tinh. Khí tức trên người cô sạch sẽ mà thanh thuần, đôi mắt đen bóng giống như một cô bé không rành thế sự, lại còn trộn lẫn mấy phần thanh lãnh không nhiễm bụi trần, mái tóc quăn màu nâu chạm vai, thoạt nhìn thật nhu thuận khiến người muốn nắm giữ.
Tô Phùng Tần nhìn Tịch Sư Tử, từ từ đôi mắt bắt đầu mờ ảo, tựa hồ đang giám thưởng một bức họa xưa cũ, khóe môi lộ ra một nụ cười hoài niệm đầy đắng chát.
Tịch Sư Tử chỉ cảm thấy ánh mắt Tô Phùng Tần dò xét càng ngày càng quái, cô nhẹ nhàng ho một tiếng, định tìm cớ lập tức rời đi: "Tô tiểu thư, chuyện ngày hôm nay cám ơn cô có thể thông cảm, tôi có một số chuyện phải làm, vậy...'' Nhưng cô còn chưa nói hết lời, đã bị Tô Phùng Tần cắt ngang :